Chương trước
Chương sau
“Chỉ có vậy thôi sao?”

Mấy người Xà tôn giả, Dia, Hồ Thiên Sinh, ai nấy cũng tỏ ra nghiêm túc, cảm thấy không sao tin nổi.

Không ngờ Diệp Thiên lại không bị tổn hại gì, sao chuyện đó có thể chứ?

“Cậu trúng Xà Phệ của tôi nhưng sao lại không bị gì hết thế kia?”


Watts càng thấy khó hiểu, nhìn Diệp Thiên chằm chằm, rất lâu mà vẫn không chịu rời mắt.

“Chỉ có mấy trò mèo đó mà cũng đòi làm tôi bị thương sao?”

Diệp Thiên cười khinh miệt, ánh sáng lấp lánh phủ khắp người cậu, sau đó thì khí lưu màu tím đen lần lượt bốc ra ngoài, rồi biến mất trên không trung.

Tròng mắt Watts co lại, ông ta bất giác lùi về sau.

“Có thể tự đào thải Xà Phệ? Diệp Lăng Thiên, cậu là quái vật à?”

Loại Xà Phệ này là chất độc được ông ta cất công lấy từ nhiều loại rắn khác nhau, mất hết cả trăm năm mới tạo ra được, có thể làm tiêu tan linh hồn và xương cốt, nuốt chửng tinh nguyên và thể xác, một khi bám lên thì sẽ ăn sâu vào trong cơ thể, dù là vương cấp thật sự thì e rằng cũng không cách nào giải được.

Nhưng Diệp Thiên lại có thể khiến Xà Phệ mất hết tác dụng.

Ngoài Watts ra thì những người còn lại cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì.

Diệp Thiên đảo mắt nhìn quanh rồi khẽ lắc đầu.

“Tôi đã mất kiên nhẫn với các người rồi”.

Cậu vừa dứt lời thì lập tức đấm ra một đấm. Nắm đấm đó vừa được đấm ra thì liền có bảy tiếng nổ lớn vang lên, quyền kình vượt qua âm chướng, tạo ra bảy lỗ lớn trên không trung.

Chấn Vũ!

Bảy vị bán vương tam chuyển gần như không có phản ứng, quyền kình đã tới trước ngực.

“Ọc”.

Bảy người cùng hộc máu, đến cả cang khí phòng ngự cũng bị quyền kình đấm thủng, sức mạnh bá đạo xâm nhập vào trong cơ thể, giết chết hết tất cả sự sống.

Gulagas, Hồ Thiên Sinh, Anlonge, Xà Tôn giả có tu vi yếu nên lập tức chết ngay tại chỗ, còn Dia, Ẩn Giả, cũng như Muffit với khả năng phòng ngự cực mạnh thì vẫn giữ được chút hơi thở, nhưng đều bị thương nặng, mất hết khả năng chiến đấu.

Chỉ với một đấm, cậu đã giết chết bốn người, làm ba người bị thương nặng.

Ẩn Giả ôm ngực, cảm thấy cơ thể đang yếu đi nhanh chóng thì bất giác nở nụ cười đau khổ.

Đến lúc này, cuối cùng thì ông ta cũng đã hiểu, con mồi mà mình nhắm đến là một ác ma hung tàn mà trước giờ ông ta chưa từng gặp qua.

Nắm đấm đó của Diệp Thiên cũng khiến cho người săn ma Neil Wodos chưa hề ra tay cũng phải tròn mắt. Nhưng ông ta không quá run sợ mà ngược lại có ý muốn chiến đấu.

Lúc này Diệp Thiên cũng quay đầu nhìn sang ông ta.

“Viện trọng tài có bảy người đến, nhưng sáu người này có thể nói đều là phế vật, không đáng để nhắc đến”.

“Người khiến tôi cảm thấy hứng thú thật sự là ông”.

Cậu tiến về trước trên không trung, nở nụ cười nguy hiểm.

“Từ khi tôi tu luyện có thành tựu đến nay đã một năm lẻ bảy tháng, hôm nay, cuối cùng cũng để tôi gặp được ông…”

“Vương cấp thật sự”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.