Chương trước
Chương sau
Ông ta tái mặt, cơ thể dần di chuyển, điên cuồng sử dụng chân nguyên, ánh sáng từ thanh kiếm phát ra mỗi lúc một mạnh, chói ngợp cả không gian. Nhưng dù có thế nào thì nó cũng không thể ghim sâu xuống thêm một cm nào nữa.

“50 năm ông dùng khí nuôi kiếm, đúng là vất vả. Chỉ đáng tiếc, thanh kiếm này của ông không đủ sắc bén!”

Diệp Thiên nở nụ cười nham hiểm. Cậu lật tay, hai ngón tay vẫn giữ nguyên tư thế, kiếm quang màu lam dài hàng chục mét tạo ra ánh sáng rực rỡ trong không trung bị gãy thành vô số mảnh.


“Rắc!”

Thanh kiếm nứt gãy, vô số mảnh thủy tinh bay trong không gian. Ẩn Giả tay cầm kiếp bỗng trở nên loạng choạng, lảo đảo trong không chung với biểu cảm chấn động.

Ông ta ở tận Bắc Cực, dùng thời gian 50 năm lấy khí nuôi kiếm, dùng toàn bộ sức lực của mình rót vào thanh kiếm này, một chiêu kiếm xuất ra là sự giải phóng toàn bộ sức mạnh của 50 năm qua mà không thể nào phá vỡ được hàng phòng ngự của Diệp Thiên, còn bị cậu dùng hai tay bẻ gãy.

Ông ta cảm thấy tâm huyết 50 năm qua của mình giống như sự mơ hồ. Khi bị Diệp Thiên đánh gãy kiếm, ông ta biết mình đã thua rồi. Đã thua hoàn toàn rồi.

Mặc dù ông ta đã đạt tới bán vương nhưng người thanh niên Hoa Hạ trước mặt này vẫn không phải là thứ mà ông ta có thể địch được. Từ đầu tới cuối, Diệp Thiên chưa từng tung ra một chiêu nào. Rõ ràng là cậu vẫn chưa dùng hết sức lực.

“Đây là thực lực thật sự của tổng giáo quan sao?”

Phía dưới, hai chị em nhà họ Lâm trước đó cho rằng Diệp Thiên không thể đỡ được nhát kiếm thì lúc này đanh mặt, nhìn chăm chăm vào bóng hình của Diệp Thiên một lúc lâu mới phản ứng lại.

“Kỷ băng hà của ông đúng là mạnh hơn thế giới máu của Huyết Ma nhưng đáng tiếc vẫn chưa thực sự là lĩnh vực của vương cấp, chỉ có hình mà không có thần!”

Diệp Thiên vẫn đứng giữa thế giới tuyết, liếc mắt nhìn bầu không khí lạnh lẽo xung quanh, đôi mắt ánh lên vẻ châm biếm. Cậu bỗng đưa một tay lên và túm về phía trước.

Cú nắm của cậu tạo ra một ngọn lửa vươn ra một cái lưỡi lửa cực dài. Sau đó tạo thành một biển lửa ngập trời.

Biển lửa cháy bùng bùng. Một bàn tay lửa khổng lồ vươn ra giống như là một người lửa không lồ nắm lấy thế giới băng tuyết.

Băng tuyết bị lửa ập tới khiến chúng biến thành màu đỏ chói mắt. Những tảng băng cứ thế bị tan ra và bốc hơi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Trong nháy mắt, thế giới băng giá đã bị biển lửa xâm chiếm, lửa cháy bùng bùng, Diệp Thiên đứng chính giữa kiểm soát mọi thứ.

“Phụp!”

Khoảnh khắc cả thế giới băng bị Phệ Thiên Long DIệm tiêu hủy thì Ẩn Giả nôn ra một ngụm máu tươi, mặt thì trắng bệch.

Kỷ Băng Hà cùng với thế giới hắc ám hôm qua không giống. Đây mới là lĩnh vực thật sự mà ông ta lĩnh ngộ được. Trong đó có chân nguyên làm gốc rễ.

Chiêu thức của Diệp Thiên khiến cho thế giới băng hoàn toàn bị tiêu hủy, đồng nghĩa với việc chạm vào nguồn sức mạnh gốc rễ của ông ta, khiến ông ta lập tức bị thương.

Ray Churchill ở bên dưới kinh hãi. Từ nhỏ anh ta đã được nghe truyền thuyết, đó là nhân vật truyền kỳ trong lịch sử Churchill khiến anh ta trước giờ luôn tỏ ra tôn kính và hiếu kỳ.

Hôm nay, Ẩn Giả cuối cùng đã xuất hiện trước mặt anh ta

Tổ phụ đã thất bại, hơn nữa còn bị bại dưới một tay thanh niên mà anh ta coi là tình địch.
Đến cả tổ phụ vô địch của anh ta cũng phải nếm mùi thất bại, vậy thì sự chênh lệch giữa anh ta và Diệp Thiên là bao xa chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.