Chương trước
Chương sau
Đất đai, vách núi, nước suối xung quanh đồng loạt nổ tung sôi trào, bị sức mạnh của Diệp Thiên khuấy đảo long trời lở đất, nhưng mười hai tượng đồng hình rồng vẫn bất động như núi, vây chặt lấy Diệp Thiên.

Mỗi lần cậu đánh trúng một tượng đồng, sức mạnh sẽ bị phân tán ngay lập tức, tác động vào hoàn cảnh xung quanh. Cả khe núi bị cậu đánh thủng muôn nghìn lỗ, còn mười hai tượng đồng vẫn sừng sững không đổ.


Ánh mắt Diệp Thiên ẩn chứa suy nghĩ sâu xa. Mười hai tượng đồng này không mạnh gì, xét về tu vi cũng chỉ tương đương với con của thẩm phán, nếu cậu muốn giết loại cao thủ như vậy thì dễ như lấy đồ trong túi.

Nhưng chúng lại được một luồng sức mạnh kì lạ gia trì, mỗi lần cậu đánh trúng một bức tượng, mười hai luồng sức mạnh khác nhau không đối kháng với cậu, mà lại chuyển hóa làm suy yếu sức mạnh của cậu, giúp tượng đồng không bị tổn hại, mãi mãi duy trì sức chiến đấu.

Chuyện này cũng giống như một đám kiến đánh nhau với bạn, tuy sức chiến đấu của bọn chúng không bằng bạn, nhưng dù bạn có làm thế nào cũng không thể giết được chúng, chỉ có thể bị hao mòn trong trận pháp này. Mấy trăm năm trước, có lẽ những nhân vật cảnh giới siêu phàm đó cũng bị hao tổn đến chết trong này.

Diệp Thiên bị nhốt trong trận pháp, những người trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới theo sau cũng lần lượt đến nơi, đứng ở phía sau Hailey Ince và Gaudreau.

Vương Trọng Xuân và anh em nhà họ Thiết đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đầu tiên là kinh ngạc, sau đó biến sắc.

“Đó là… Diệp Lăng Thiên sao?”.

Bọn họ là người của Ám Bộ, đương nhiên đã nhìn thấy ảnh của Diệp Thiên trong tài liệu thông tin của Ám Bộ, mới liếc mắt qua đã nhận ra ngay.

“Chẳng phải Diệp Lăng Thiên không đồng ý đến trợ trận sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”.

Ba người nhìn nhau, đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Những cao thủ khác trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới đều đoán ra được thân phận của Diệp Thiên. Ai nấy tỏ vẻ giễu cợt, muốn nhìn thấy bộ dạng của võ giả thanh niên phương Đông đang ở thời kì đầy uy thế này bị hao mòn đến chết.

Sát ý trong mắt Hắc Long bùng lên, mặt khác lại chú ý đến những cao thủ đương thời đến theo nhóm ở xung quanh, dự định sau khi đánh bại Diệp Thiên sẽ khởi động trận pháp quét sạch tất cả những người này.

Còn Diệp Thiên, nó đã không để tâm đến cậu nữa, một khi vào Phục Long Tù Thiên Trận thì không ai có thể sống sót trở về.

“Soạt!”.

Đúng lúc đó, trong không gian đen nhánh bỗng có động tĩnh lạ.

“Phục Long Tù Thiên Trận, đúng là có chút bản lĩnh đấy!”.

Giọng nói của Diệp Thiên theo đó truyền ra, tràn đầy tự tin.

“Trận pháp này có thể hóa giải sức mạnh của tôi, chuyển dời đến những sự vật ở xung quanh, nhưng lại có một thứ nó không thể chuyển hóa!”.

“Tuy trận pháp này mạnh thật, nhưng nó có thể chịu được sự nung chảy hay không?”.

Ngay khi cậu dứt lời, một bàn tay bao bọc trong ngọn lửa giống như vươn ra từ trên trời, lao thẳng ra khỏi không gian ánh sáng đen.
Một tay tôi có thể thiêu đốt bát hoang!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.