Chương trước
Chương sau
Một bàn tay ngưng tụ từ lửa, giống như người lửa khổng lồ xé rách bầu trời, lao ra từ không gian bị che phủ bởi ánh sáng đen.

Sau đó, ngọn lửa tràn ra bốn phía, thuận theo những luồng khí đen lan lên trên, đốt cháy toàn bộ chất lỏng kết dính đen kịt. Lửa thiêu đốt theo phương ngang, giống như gặp được ô-xy, một khi bùng lên là không thể dập tắt.

“Đây là…”.


Hắc Long vốn còn đang tính toán sau khi giết chết Diệp Thiên thì làm sao giải quyết những cao thủ của nhân loại đến theo nhóm ấy, nhưng đòn tấn công của bàn tay lửa khổng lồ lại đưa suy nghĩ của nó trở về hiện thực.

“Sao có thể như vậy?”.

Nỗi kinh hoàng hiện rõ trên mặt nó.

Một khi bị nhốt trong Phục Long Tù Thiên Trận, dù là nhân vật cảnh giới trên cả siêu phàm cũng chỉ có nước chết, trừ phi là dị tộc cực mạnh, hoặc mang dòng máu đặc thù mới có thể thoát khỏi nhờ bí pháp hoặc thần thông.

Thế nhưng, bàn tay lửa to lớn đó lại phá vỡ khu vực đặc biệt do Phục Long Tù Thiên Trận tạo thành với xu thế cực kì mạnh mẽ, hơn nữa còn thiêu sạch toàn bộ. Chuyện này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của nó.

“Vụt!”.

Ngọn lửa thiêu đốt dần hình thành một biển lửa, chồng điệp lên nhau, không ngừng cuộn trào, lan tràn trên không trung giống như sóng biển.

Các cao thủ cảnh giới siêu phàm đều phải ghé mắt nhìn, vẻ mặt thay đổi liên tục, đập vào mắt bọn họ là một màu đỏ tươi rực rỡ.

“Gào!”.

Trong biển lửa, vài tiếng rồng gầm rít gào vang lên, giống như tiếng gào thét của cự long bị thương nặng, chứa đựng sự bất cam và căm phẫn.

“Không hay, là các tiên tổ!”.

Hắc Long biến sắc, vuốt rồng đạp đất định bay lên trời, muốn phá tan biển lửa, nhưng đúng lúc đó, một tiếng nổ rung trời vang lên.

“Ầm!”.

Biển lửa nổ tung trong nháy mắt, hóa thành vô số ngọn lửa tản ra bốn phía, cuối cùng hợp lại thành hai hàng, cả bầu trời tách ra thành một lối đi.

Một bóng người bước ra khỏi đó, tóc đen tung bay, ánh mắt sâu thẳm, chính là Diệp Thiên.

Năm ngón tay cậu hơi cong, sau đó bỗng nhiên thu hẹp lại.

“Vụt!”.

Biển lửa đầy trời lập tức biến mất, trên không hiện ra màu xanh vốn có. Mười hai tượng đồng vẫn dừng lại ở chân trời, nhưng màu đen trong mắt mỗi tượng đồng đã biến mất từ lâu, không còn sự sống nào, tất cả trở nên im lìm.

“Rắc!”.

Nơi đầu rồng của mỗi pho tượng đồng thời xuất hiện vết nứt, sau đó lan dọc xuống dưới, cuối cùng nổ tan tành dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người, hóa thành một đống đá vụn.

“Sao có thể như vậy?”.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Hắc Long hoàn toàn cứng đờ.
Mười hai tượng đồng này từng là cao thủ đỉnh cao của dòng dõi Địa Long, tu vi không thể đo lường. Sau khi bọn họ tọa hóa, xác thịt vẫn không hủ mục, bọn họ tình nguyện hiến xác để kết thành Phục Long Tù Thiên Trận, bảo vệ đất tổ của dòng dõi Địa Long.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.