Chương trước
Chương sau
“Phệ Thiên Cửu Chuyển, lực phân giải!”

Diệp Thiên dùng một tay ấn xuống, lớp sóng tản ra, luồng sáng màu lam trên tay cậu giống như một cây kiếm đâu xuyên vào thế giới phía bên kia. Ánh sáng màu lam chiếu ra bốn phía.

“Ầm!”


Một âm thanh khẽ vọng tới. Thượng Quan Liên Nhược chỉ cảm thấy thế giới trước mắt khẽ rung lên, mơ hồ tách ra, sau đó là tiếng giống như tiếng kính vỡ, bà ta có thể nhìn thấy vô số mảnh vỡ như thủy tinh rơi xuống và biến mất.

“Đi thôi!”

Diệp Thiên thu tay về, bước lên trước một bước. Phía trước không còn chướng ngại vật nữa mà nó đã biến mất.

“Phương pháp gì thế này!”

Thượng Quan Liên Nhược khẽ đanh mắt, cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Vừa rồi bà ta tung ra toàn lực mà bức tường không hề bị dao động, còn Diệp Thiên chỉ cần chưa tới vài giây đã khiến cho cả bức tường bao trùm bị phá vỡ. Cách làm như vậy thật không khác gì ma quỷ.

Tại trang trại nhà họ Thành, Vương Trọng Xuân và hai anh em họ Thiết đang ủ rũ hết cách thì điện thoại của Thành Khang bỗng nhiên đổ chuông.

Ông ta nghe máy thì chỉ mới nghe được hai câu đã tái mặt.

“Cái gì? Có người xông vào núi Bắc Áo!”

Ông ta đứng bật dậy.

Hôm qua, ông ta đã điều động toàn bộ nhân lực của trang trại nhà họ Thành, phong tỏa toàn bộ các lối vào của núi Bắc Áo. Ám Bộ cũng tận dụng phía bên chính quyền, kết hợp với địa phương, tiến hành kiểm soát chặt chẽ khu vực này. Với tình hình như vậy mà có thể xông vào được thì chắc chắn phải là cao thủ của giới võ thuật.

Ông ta tắt máy, nhìn Vương Trọng Xuân hỏi với vẻ bình tĩnh: “Có người xông vào Bắc Áo à?”

Thành Khang gật đầu: “Đúng vậy, người quản lý nói, có một thanh niên và một người phụ nữ trung niên!”

Vương Trọng Xuân nghe thấy vậy thì đôi mắt khẽ dao động nhưng quay đầu đi không bận tâm.

“Không cần quan tâm tới đám kẻ xấu đó, dị tượng xảy ra ở Bắc Áo, tới đó thì chắc chắn không chỉ có mấy người chúng ta đâu!”

“Đám chuột chù chưa đạt tới cảnh giới siêu phàm cũng muốn được chia chác. Bọn chúng muốn cướp đêm thì để chúng làm đi, dù sao thì cũng sẽ gặp rắc rối mà thôi!”

Thiết Hùng ở bên cạnh gật đầu cười lạnh lùng: “Đương nhiên rồi, hiện tại vùng mạch núi Bắc Áo đều được chính lớp bảo vệ do dị bảo phát ra tạo thành, muốn vào được bên trong thì chỉ có đợi lớp bảo vệ đó tự động biến mất.

“Lớp bảo vệ đó đến cả tôi dùng toàn lực còn không làm gì được. Đám con sâu cái kiến tu vi thấp muốn xông vào thì chẳng khác gì tự làm nhục mình".

Thành Khang nghe thấy vậy mới bừng tỉnh.

Bất luận là ba người Vương Trọng Xuân hay là những kẻ mạnh trong bảng xếp hạng cao thủ lúc này của trang trại nhà họ Thành thì mỗi người đều là những cao thủ siêu phàm hàng đầu. Thế nhưng những người này đến Tây Bắc không hề vội vã xông vào vùng Bắc Áo mà lại ung dung dựng lều ở trang trại nhà họ Thành khiến họ cảm thấy kinh ngạc.

Giờ thì cuối cùng ông ta cũng hiểu ra, những người này đều đợi lớp bảo vệ của dị bảo kia biến mất. Tới khi đó mới thực sự là lúc hỗn loạn.

Khi ba người Vương Trọng Xuân vừa dứt lời thì bọn họ bỗng run rẩy và tái mét mặt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.