Chương trước
Chương sau
Bọn họ đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng lao ra khỏi trại, Thành Khang thấy kỳ lạ nên cũng lao ra theo.

Ra khỏi lều, Thành Khang mới phát hiện ra, ở phía chiếc lều lớn nhất trước mặt, các cao thủ đã sớm tụ tập, đến cả Gaudreau và Hailey Ince cũng không ngoại lệ.

Đám đông đều nhìn về một hướng, đó chính là núi Bắc Áo.


Ông ta khẽ nheo mắt, nhìn về phía xa, thì phát hiện lúc này trên núi Bắc Áo đã khác hoàn toàn với nửa tiếng trước.

Núi Bắc Áo trước đó luôn có ánh sáng tràn ra giống như có một ảo ảnh trong không gian. Còn lúc này, trên đỉnh núi Bắc Áo có vô số tia khí lưu tuần hoàn nhìn giống như một bức tranh sơn thủy rực rỡ.

“Lớp bảo vệ của dị bảo đã tiêu tan rồi sao? Sao có thể chứ?”

Vương Trọng Xuân khẽ lầm bầm, hai anh em nhà họ Thiết cũng cảm thấy kinh ngạc.

Trước đó bọn họ có tới vùng Bắc Áo, kiểm tra lớp bảo vệ. Với dự đoán của họ, lớp bảo vệ này cần ít nhất một tuần thì mới dần biến mất theo độ mạnh yếu của linh khí. Vậy mà giờ mới có nửa ngày, lớp bảo vệ đã biến mất khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Vụt

Bọn họ còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã có một luồng sáng màu lửa phóng thẳng lên trời, xé gió lao đi vut vút. Xung quanh luồng sáng có một luồng sáng đen giống như hình với bóng với luồng sáng lửa. Cả hai cùng lao về phía núi Bắc Áo.

“Gaudreau, Hailey Ince?”

Ba người Vương Trọng Xuân thấy vậy lập tức đạp chân và cũng đuổi theo như tên bắn.

“Dị vật mở rồi, ra tay!”

Những kẻ mạnh khác cũng bừng tỉnh, từng luồng sáng lao lên trời giống như Bát Tiên xuyên biển cùng lao về phía núi Bắc Áo.

Thành Khang – vị chí tôn võ đạo thấy các kẻ mạnh phủ đầy mặt đất thì không khỏi nín thở.

Ông ta biết, đây sẽ là một ngày long trời lở đất của vùng Tây Bắc.

Tranh đoạt dị bảo đã bắt đầu rồi.

Tại một ngọn núi cao của vùng Nam Bộ thuộc núi Bắc Áo, ba bóng hình đang đứng chắp tay. Nhìn từng luồng sáng lao về phía Bắc Áo thì cả ba người này đều đứng bất động như những tăng ni.

Người đàn ông trung niên đứng bên trái mặc áo trường bào màu đỏ máu, khuôn mặt già nua, nhưng vẫn rõ vẻ tuấn tú với cơ thể cao to.

Người bên phải thì mặc sườn xám màu lam nhạt, là một người đẹp quyến rũ. Người này phát ra luồng khí tức vô cùng lạnh giá khiến cho vạn vật dưới chân đóng băng và khí lạnh lan ra xung quanh.

Còn người đứng giữa thì dấu tay trong ống áo thêu. Ánh mắt như điện xẹt, tóc dựng đứng như thiên lôi.

Ba người đứng trên đỉnh núi, do áp lực nên không gian trên đầu họ có những vết nứt của tầng mây mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Rivers thấy sao?”

Người đàn ông trung niên bên trái nhìn về phía người đàn ông mặc pháp bào.

Người đàn ông mặc pháp bào với đôi mắt sắc lạnh khẽ cười khinh miệt.
"Còn thế nào chứ, một lũ chó ngốc mà thôi".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.