Vùng mạch núi phủ khắp, Thượng Quan Liên Nhược đi tới trước, vừa mới đi được tầm 10 bước thì đột nhiên dừng lại.
Phía trước là một khu rừng rậm rạp. Phóng tầm mắt nhìn thỉ thấy một màu xanh ngợp trời nhưng bà ta có thể cảm nhận được một lớp chướng ngại vô hình đang ngăn cách không gian.
“Đây là…”
Bà ta đưa tay lên tiếp xúc, rõ ràng là có một bức tường bằng ánh sáng vô cùng rắn chắc ngăn cách nhưng mắt thường không thể nhìn thấy được.
Bà ta khẽ co đồng tử, chân khí trong lòng bàn tay trỗi dậy, và phát lực thật mạnh.
“Phá vỡ!”
Một tiếng nổ nặng nề vang lên. Vùng đất trước mặt bà ta và Diệp Thiên chấn động. Khu vực xung quanh cũng rung chuyển, khu rừng phía đối diện rung lắc, vô số chim muông chạy tán loạn.
Đòn tấn công của bà ta đã dùng tới tám phần công lực, thế nhưng bức tường vô hình trước mắt thì không hề hấn gì.
“Không thể nào?”
Bà ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Lần trước tới đây mọi thứ đều thông với nhau, lần này tự nhiên lại có thêm một bức tường vô hình.
Với sức tấn công từ chưởng lực của bà mà khiến bức tường kia chẳng hề bị tổn thất gì khiến bà ta vô cùng kinh ngạc.
Bà ta tấn công thêm vài chưởng nữa khiến xung quanh rung chuyển phát ra tiếng gầm gào liên hồi thế nhưng chướng ngại vật vô hình vẫn không hề nhúc nhích.
“Diệp đế vương!”
Bà ta quay qua nhìn Diệp Thiên và thu tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349466/chuong-1189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.