Chương trước
Chương sau
“Lần trước tôi tới, núi Bắc Áo không khác gì nhiều so với những núi cao khác của khu vực Tây Bắc. Còn tình huống lần này tôi thật sự chưa thấy bao giờ!”

Bà ta vốn là người của hoàng tộc Bồng Lai, sống ở ngu vực ngoại bang giáp Tây Bắc, thường xuyên có thể quan sát được núi Bắc Áo, nhưng lúc này, cảnh tượng kỳ lạ ở đây khiến bà ta mới thấy lần đầu.

“Thú vị…”


Diệp Thiên quay lại, đôi mắt trong như nước.

Bất luận là bảo vật gì hiện thế trên núi Bắc Áo thì cậu cũng không có hứng thú lắm. Đạt tới cảnh giới như cậu, dù là binh khí thần kỳ hay là thiên tài địa bảo thì cậu cũng đều coi hết sức nhẹ nhàng.

Chỉ có những dị thú hay là linh dược thần thảo có thể gia tăng tu vi thì mới khiến cậu để ý.

Chiếc xe jeep lao đi, cuối cùng cũng tới được khu vực ngay bên ngoài núi Bắc Áo, còn cách khoảng một trăm mét thì bọn họ đã nhìn thấy đường dây căng bao vây xung quanh, cứ cách mười mét là có một trạm gác. Mỗi một trạm gác đều có hơn mười người.

Chiếc xe jeep vừa định tiến vào thì có một người đàn ông tráng kiện chặn trước mặt.

Với vẻ mặt sắc lạnh, người này trầm giọng nói: “Núi Bắc Áo, từ ngày hôm nay bị phong tỏa, không được sự phê chuẩn của chủ trang trại chúng tôi thì không ai được vào!”

Quần áo người này khá nhẹ, để lộ ra một khẩu súng trong lớp áo jacket.

Diệp Thiên chẳng buồn nhìn chỉ vứt cho tài xế một xấp tiền và xuống xe với Thượng Quan Liên Nhược.

Tài xế quay đầu rời đi. Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn linh khí phun lên trên núi Bắc Áo, lực tinh thần tỏa ra và thâm nhập vào bên trong.

Một lúc sau, cậu khựng mắt, lực tinh thần liền được thu trở về.

“Được lắm, có thể chặn được khả năng thăm dò của mình!”

Cậu nhếch miệng cười, xua tay với Thượng Quan Liên Nhược.

“Đi thôi, chúng ta vào trong!”

Thượng Quan Liên Nhược gật đầu, đi theo sau Diệp Thiên. Người đàn ông kia thấy hai người Diệp Thiên không hề rời đi mà lại đi đi lại lại trước mặt mình với vẻ ung dung thì nổi giận, định rút súng ra.

“Ầm!”

Hắn vừa định làm vậy thì có một tiếng nổ lớn vang lên. Mười mấy trạm gác trong vòng 1000 mét đều đồng loạt sụp đổ, và bị cuốn tung lên như lốc xoáy cuốn.

Hơn trăm người trợn trừng mắt, đứng ngây ra khi thấy cảnh tượng đó. Một lúc lâu sau bọn họ mới bừng tỉnh thì Diệp Thiên và Thượng Quan Liên Nhược đã biến mất dưới chân núi rồi.

Sau trận chiến ở Song Tu Tông, toàn bộ các chiến lược hàng đầu của Ngoại Vực Ma Môn đều bị một người quét sạch, bao gồm cả Lương Huyết Đồ. Tất cả đều chết. Điều đó đồng nghĩa với việc Song Tu Tông đã loại trừ được sự uy hiếp lớn nhất cho chính họ.

Mọi chuyện kết thúc, Thượng Quan Liên Nhược bèn dẫn Diệp Thiên tới Tây Bắc.

Bà ta đi trước, theo như ký ức cũng nhưng cảm ứng từ trên ngọc thạch, họ tìm đường đi trong vùng núi Bắc Áo dài hàng nghìn mét.

Cuối cùng, hai người họ sau khi rẽ rất nhiều khúc ngoặt thì cũng đã tới được vùng đất trung tâm của mạch núi.

Đây là khu vực sâu nhất của núi Bắc Âu, cũng là nơi cổ xưa nhất, hầu như không có ai đặt chân tới khu vực này.

Trên suốt đoạn đường, Diệp Thiên đều cảm nhận được nguồn linh khí của vùng mạch núi này. Thi thoảng có chim muông lướt qua. Sự cảnh giác của họ được tăng lên gấp đôi so với khi nhìn thấy chim muông từ những khu vực khác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.