“Lần trước tôi tới, núi Bắc Áo không khác gì nhiều so với những núi cao khác của khu vực Tây Bắc. Còn tình huống lần này tôi thật sự chưa thấy bao giờ!”
Bà ta vốn là người của hoàng tộc Bồng Lai, sống ở ngu vực ngoại bang giáp Tây Bắc, thường xuyên có thể quan sát được núi Bắc Áo, nhưng lúc này, cảnh tượng kỳ lạ ở đây khiến bà ta mới thấy lần đầu.
“Thú vị…”
Diệp Thiên quay lại, đôi mắt trong như nước.
Bất luận là bảo vật gì hiện thế trên núi Bắc Áo thì cậu cũng không có hứng thú lắm. Đạt tới cảnh giới như cậu, dù là binh khí thần kỳ hay là thiên tài địa bảo thì cậu cũng đều coi hết sức nhẹ nhàng.
Chỉ có những dị thú hay là linh dược thần thảo có thể gia tăng tu vi thì mới khiến cậu để ý.
Chiếc xe jeep lao đi, cuối cùng cũng tới được khu vực ngay bên ngoài núi Bắc Áo, còn cách khoảng một trăm mét thì bọn họ đã nhìn thấy đường dây căng bao vây xung quanh, cứ cách mười mét là có một trạm gác. Mỗi một trạm gác đều có hơn mười người.
Chiếc xe jeep vừa định tiến vào thì có một người đàn ông tráng kiện chặn trước mặt.
Với vẻ mặt sắc lạnh, người này trầm giọng nói: “Núi Bắc Áo, từ ngày hôm nay bị phong tỏa, không được sự phê chuẩn của chủ trang trại chúng tôi thì không ai được vào!”
Quần áo người này khá nhẹ, để lộ ra một khẩu súng trong lớp áo jacket.
Diệp Thiên chẳng buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349465/chuong-1188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.