Francis ở trên không trung, vừa hay đối diện với ánh mắt lãnh đạm sâu xa của Diệp Thiên, biểu cảm dần ngưng đọng.
“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu là yêu quái gì vậy?”.
“Lẽ nào… cậu đã luyện thành thân xác thần ma rồi ư?”.
Băng Thiên Đạp là tuyệt học đắc ý của một trong mười sáu Thẩm phán vương, tu luyện đến đỉnh cao, có thể đạp vỡ không gian, rung động hư không.
Mặc dù hắn chưa luyện đến mức hoàn hảo, nhưng cũng coi như đắc đạo rồi, vậy mà một lực hắn đạp ra, Diệp Thiên lại chẳng hề hấn gì?
“Con trai của thẩm phán, chẳng qua cũng chỉ có cái danh đặc biệt hơn chút thôi!”.
“Trong mắt tôi, cậu chỉ là con kiến!”.
Diệp Thiên ngẩng đầu lên, để lộ nụ cười lạnh lẽo.
“Bốp!”.
Chỉ nghe cậu thở nhẹ một tiếng, cánh tay đưa thẳng ra.
“Xoẹt!”.
Phần chính giữa của chiếc mạng nhện tơ máu khổng lồ bị Diệp Thiên dùng tay không xé toạc một đường.
“Để tôi dạy cậu, thế nào gọi là nuốt chửng thực sự!”.
Vào giây phút mạng nhện tơ máu bị xé toạc, Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, hai tay cùng lúc túm lấy tơ máu bị đứt ở vết rách.
“Phệ Thiên Huyền Khí, nuốt trọn!”.
“Roạt!”.
Cùng với tiếng cậu khẽ kêu lên, vệt xanh phóng ra từ trên cơ thể, từng sợi từng đường của chiếc mạng nhện màu đỏ máu khổng lồ cứ như bị một vật gì đó hấp thụ, dần dần đảo hướng, tốc độ giảm xuống khiến mắt thường có thể nhìn thấy được.
Dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349447/chuong-1170.html