Chương trước
Chương sau
“Rắc!”

Francis với cơ thể cao hơn ba mét đã bị Diệp Thiên đấm trúng.

Bầu không khí nổ tung, nắm đấm của Diệp Thiên phát ra ánh sáng xanh chói mắt. Francis lao bắn bật ra như một quả bom với luồng ánh sáng xanh đó.


Lúc bay bật ra, tiếng nổ ầm ầm vang lên từ cơ thể hắn. Trong nháy mắt lớp áo trên người hắn rã ra với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, đến cuối cùng thì nứt vụn.

Francis bay bật ra hàng chục mét, chân đạp mạnh trong không trung, cố gắng dừng cơ thể lại.

Cơ thể như quả núi nhỏ của hắn quét ngang không trung, một bóng đen bao trùm, nhưng lúc này tất cả mọi người đều đổ dồn sự tập trung về phía Diệp Thiên.

Lớp áo giáp màu đỏ máu phủ lên cơ thể Francis mặc dù mọi người không biết là gì nhưng trước đó nó có thể chịu được chưởng đấm của Diệp Thiên mà không hề hấn gì. Có thể thấy là lớp áo giáp này vô cùng chắc chắn và không hề tầm thường.

Thế nhưng chỉ vài phút sau đó, cú đấm của Diệp Thiên đã khiến cho lớp áo giáp màu đỏ máu bị vỡ toác. Điều đó lại càng khiến người khác kinh ngạc và sợ hãi hơn.

“Sức mạnh thật đáng sợ!”

Giang Tuyết Hoa khẽ co đồng tử, lớp áo giáp màu đỏ máu trên cơ thể Francis, hắn đã từng được nghe qua.

Nghe đồn, nó được tạo ra từ vô số máu tươi, có tác dụng phòng ngự và nuốt chửng cực mạnh. Vô cùng bền chắc. Dù là người bình thường mặc vào, nếu một vị cảnh giới siêu phàm thần phẩm dùng toàn lực tấn công thì người đó cũng có thể cản lại được không chút tổn thương.

Vậy mà giờ Diệp Thiên chỉ dùng một đấm đã khiến lớp áo đó vỡ vụn khiến hắn cảm thấy khó tin.

Nếu như Francis không có lớp áo giáp đỏ bảo vệ thì cú đấm vừa rồi của Diệp Thiên đã khiến Francis bị thương nặng rồi.

Francis đứng trong không trung, nhìn chiếc áo vỡ vụn của mình và nhất thời không kịp phản ứng.

Chiếc áo giáp màu đỏ máu này được tạo thành từ vô số máu tươi của bé trai và bé gái. Sức mạnh thuần khiết, vừa có thể phòng ngự lại vừa có thể giảm thiểu thương tích, đồng thời có thể nuốt chửng lực tấn công.

Với tu vi của hắn, cộng thêm sự phòng ngự của lớp áo giáp này thì có thể nói dù có mười vị siêu phàm thần phẩm tấn công xung quanh cũng không hề hấn gì.

Trong cảnh giới siêu phàm, hắn có thể khẳng định, nếu giao đấu với bất kỳ người nào thì cũng sẽ không bị đánh bại. Hắn càng không bao giờ nghĩ rằng kẻ nào thuộc cảnh giới siêu phàm có thể phá vỡ lớp áo giáp của hắn.

Vậy mà Diệp Thiên lại có thể dụng sức mạnh của mình, với một đấm đấm vỡ lớp áo giáp. Sức mạnh đó khiến hắn không dám tin và không thể giải thích được.

Diệp Thiên đạp không trung, cánh tay khẽ nâng lên.

“Không có áo giáp hộ thân thì nắm đấm vừa rồi đã đủ khiến cậu bị thương rồi đấy!”

“Muốn giết tôi thì hoặc là trưởng trọng tài của viện trọng tài hoặc là Thẩm phán vương miễn cưỡng lắm mới có cơ hội làm được!”

“Dựa vào cậu sao? Còn kém xa!”

Francis là con của thẩm phán. Lần này, cũng là lầu đầu tiên hắn được giao nhiệm vụ săn giết. Thật không ngờ, Diệp Thiên – mục tiêu của hắn lại khinh thường hắn như vậy.

“Diệp Lăng Thiên, nói khoác mà không biết ngượng à!”
Hắn bạo phát, sức mạnh trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên, và mặc dù không còn hùng hậu như trước đó nhưng ánh sáng phát ra vẫn vô cùng chói mắt, nhuốm đỏ cả không gian.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.