Chương trước
Chương sau
Dương Duyệt cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, khó hiểu lắc đầu chỉ có thể đi đằng sau hai người kia.

Một tay Diệp Thiên đút túi, suốt quãng đường đi, rất nhiều người trẻ cũng đồng hành trên đường đi tới Song Tu Tông.

Song Tu Tông năm ở giữa khe núi trung tâm đảo hạ du sông Đại Liêu, vì tìm được động tiên biệt ngoại này mà truyền nhân mấy nhiệm kỳ trước của Song Tu Tông đều bỏ ra số tiền lớn mời các thợ thủ công tốt nhất chế tạo thành một lầu các ẩn khuất, địa thế bí ẩn, khuất bên trong núi. Nếu không phải có người của Song Tu Tông dẫn đường thì người bình thường gần như không thể tìm thấy cửa vào.


Cũng may hôm nay là đại hội kén rể chiêu thân của Song Tu Tông, đã sớm có người của Song Tu Tông đợi ở bên ngoài để dẫn những đồng đạo trong giới võ thuật đi vào phủ đệ của Song Tu Tông.

Dưới sự chỉ dẫn của người Song Tu Tông, đám người Diệp Thiên xuyên qua khe núi, đi tới trước một vách đá. Chỉ nghe thấy họ ấn nhẹ một chỗ ở viền vách đá, tiếng cơ quan khởi động vang lên, hiện ra một ám môn cực lớn.

“Nghe đồn Song Tu Tông sự truyền thừa từ nhà họ Mặc thời cổ, nhà họ Mặc lại nổi danh nhờ cơ quan, xem ra thật sự không phải giả”.

Hoa Lộng Ảnh nhìn chỗ động tiên phúc địa ẩn giấu, hơi nói lời cảm khái.

Diệp Thiên gật đầu. Thời kỳ Tần Hán, thuật cơ quan của nhà họ Mặc có một không hai trong thiên hạ, rạng danh rực rỡ trong chư tử bách gia, còn từng dùng cơ quan đối đầu với thiết kỵ nước Tần. Có thể chế tạo ra một động tiên trong núi như vậy thực sự không tính là chuyện gì khó khăn.

Phủ đệ Song Tu Tông vốn ở bên trong núi nhưng trong đó lại sáng đèn lấp lánh. Nơi nơi đều có bích ngọc lưu ly soi rọi, có thể thấy được tài chính cực kỳ hùng hậu.

Ánh mắt Diệp Thiên lại không hề dừng lại ở những ngọn đèn quý giá ấy, ngược lại cậu nhìn vách núi bốn phía, hai mắt hơi nheo lại.

Trên những vách núi này, cậu nhìn thấy những dấu móng vuốt cực kỳ rõ ràng, cắm vào đá nửa thước, chạm khắc sắc bén, mỗi một móng vuốt đều ẩn chứa tham vọng và độc đoán.

Cậu có thể khẳng định đây chắc chắn không phải dấu cào của người.

“Xem ra, Song Tu Tông thực sự có vài vật không giống bình thường”.

Trong lòng Diệp Thiên cười thầm, sức mạnh tinh thần âm thầm dao động, từ từ bao trùm lên cả phủ đệ.

“Hử?”

Đúng lúc này, trong một phòng đá ẩn sâu trong Song Tu Tông, một bóng người bất chợt trợn to mắt.

Ông ta mặc áo khoác đen, đôi tay khuất trong tay áo, một thân hơi thở hùng hậu vững vàng khiến khí thể trong cả căn phòng đá áp chế thành chân không.

"Là ai?"

Ánh mắt ông ta hơi dừng lại, sắc mặt nghiêm nghị.

Ở ngoài cửa, một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc sặc sỡ từ từ bước vào, nhìn thấy bộ dáng của người áo đen như vậy, cảm thấy rất kỳ lạ.

“Anh Thủy sao vậy? Vẫn chưa tới giờ đại hội bắt đầu, sao anh lại thức dậy trước?”

Người áo đen bỏ mũ trên đầu xuống lộ ra khuôn mặt điển trai của một người đàn ông trung niên, bàn tay ông ta hơi nắm chặt, giọng điệu trầm thấp.

“Vừa rồi anh cảm nhận được một luồng sức mạnh tinh thần cực kỳ cường đại đang dao động. Trong những người mà anh gặp trong mấy chục năm cực khổ tu luyện, ngoài lúc đã từng cảm nhận được sức mạnh tinh thần cực lớn như vậy của Cổ Thiếu Lâm và Long Hổ Sơn ra thì chưa có người thứ ba xuất hiện”.

“Nhưng sức mạnh tinh thần này mới chỉ chợt lướt qua, giống như chỉ đang dò xét điều gì ở Song Tu Tông chúng ta, hiện tại anh đã không cảm nhận được nó nữa”.
Người phụ nữ xinh đẹp nghe vậy hơi ngạc nhiên: “Chợt lướt qua ư?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.