Chương trước
Chương sau
Nghe thấy bảy phần, Dương Duyệt tức khắc mặt mày hớn hở.

“Tiểu Cương, nghe thấy không, ngay cả chị Hoa cũng nói em có bảy phần mười khả năng chiến thắng, lần này nhất định phải biểu hiện cho tốt có biết không?”

Đôi mắt cô ta lóe lên ánh nhìn vui mừng, vô cùng mong đợi.


Nghe có vẻ bọn họ có chút tên tuổi ở sơn trang Thiết Kiếm Tây Bắc nhưng sơn trang to như vậy chỉ có bố cô ta là người tu võ, hơn nữa chẳng qua ông ấy chỉ là một tán tu, dựa vào một quyển Thiết Kiếm Lục Thức mà ngày xưa nhặt được để lập nghiệp, có chút tiếng tăm ở Tây Bắc. Nhưng đưa mắt nhìn khắp giới võ thuật Hoa Hạ, những kẻ nghe qua chỉ ít ỏi vài người.

Lần này sở dĩ cô ta dẫn Dương Cương vượt đường sá xa xôi đến đây chính là hi vọng Dương Cương có được ưu ái của truyền nhân Song Tu Tông, trở thành vị hôn phu của Song Tu Tông nhiệm kỳ này và cùng nhau tu luyện Song Tu Công Quyết.

Có như vậy, mượn tiếng tăm của Song Tu Tông, tiếng tăm của Sơn trang Thiết Kiếm cũng sẽ được vang danh hơn, nổi tiếng ở đất Hoa Hạ.

Diệp Thiên im lặng chèo thuyền ở đằng sau, cười thầm lắc đầu nhưng không nói ra.

Nửa tiếng sau, cuối cùng mấy người cũng tới hạ du sông Liêu trên đảo Hà Tâm, Diệp Thiên vốn định tiễn hai người xuống thuyền bèn lập tức đi trước mở đường, ai ngờ Dương Duyệt lại bất ngờ lên tiếng.

“Chị Hoa, hai người thật sự không đi Song Tu Tông à?”

Cô ta nhìn về phía Hoa Lộng Ảnh dò hỏi: “Đại hội kén rể chiêu thân lần này, Long Môn của Song Tu Tông cũng sẽ mở ra. Nghe nói Long Môn của Song Tu Tông có dị thú xuất hiện, từ trăm năm trước đã được Song Tu Tông cung phụng trong đó, chị không muốn đi xem chút sao?”

Cô ta vừa dứt lời, Hoa Lộng Ảnh vẫn chưa phản ứng lại thì Diệp Thiên bên cạnh mắt đã sáng bừng như sao.

“Long Môn?”

Đây là lần đầu tiên diệp thân nghe nói tới.

Cậu hơi dừng lại, nheo mắt nhìn. Song Tu Tông ở chỗ của Doanh Môn, doanh môn đã từng truy long cũng xảy ra gần đây, tất cả mọi chuyện cậu cảm thấy cực kỳ có khả năng có liên quan đến Long Môn của Song Tu Tông này.

Nếu nói Doanh Môn thật sự có Địa Long tồn tại, vậy để hiểu tình hình rõ nhất cũng chỉ có người dân bản xứ tông môn Song Tu Tông ở nơi này.

Trong lòng cậu đã có tính toán, lập tức đỗ thuyền cập bến.

“Tiểu Ảnh, đi thôi, chúng ta có lẽ cũng đi xem cái gọi là hội kén rể chiêu thân của Song Tu Tông đi”.



“Tiểu Ảnh?”

Dương Duyệt bên cạnh nghe thấy Diệp Thiên gọi Hoa Lộng Ảnh như vậy, nhất thời nhíu mày.

Với cô gái có tính cách hào sảng như cô ta cũng cực kỳ tôn trọng các cường giả.

Trong lớp trẻ giới võ thuật Hoa Hạ, Hoa Lộng Ảnh vốn đã nổi tiếng, khiến cho cô ta vừa kính phục vừa ngưỡng mộ, nhưng Diệp Thiên là tên vô danh tiểu tốt lại thân mật với Hoa Lộng Ảnh như vậy, đi trên đường thì gần gũi, còn cả gan gọi Hoa Lộng Ảnh là Tiểu Ảnh, điều này khiến cho cô ta không thể nào chấp nhận được.

“Được thôi”.

Đồn rằng công chúa nhà họ Hoa cao quý lạnh lùng, giờ lại mỉm cười với Diệp Thiên, ôm lấy cánh tay Diệp Thiên vô cùng tự nhiên, đi lên phía trước.
Cảnh tượng này khiến cho hai chị em Dương Duyệt, Dương Cương trợn mắt há mồm, trước giờ Dương Cương vẫn luôn thẹn thùng, không khỏi thấp giọng hỏi: “Chị ơi, trong lời đồn không phải chị Hoa nên là một đôi với Diệp Tinh nhà họ Diệp sao? Sao Diệp Thiên này…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.