Chương trước
Chương sau
“Liệu có phải anh cảm nhận sai rồi không?”

Bà ta cảm thấy vô cùng bất ngờ, người trung niên áo đen không chỉ là một vị người tu võ có tu vi mạnh mẽ tuyệt đối mà còn là một vị tu luyện sức mạnh tinh thần có thành tựu, có thể khiến ông ta cảm thấy không thể nào xác minh được, cho dù là tuyệt phẩm siêu phàm cũng tuyệt đối không thể làm được.




Ánh mắt người áo đen trung niên lạnh thấu xương, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Anh cũng không biết”.

Ông ta trầm ngâm một lát, cuối cùng phun ra một ngụm trọc khí rồi đứng dậy.

“Thôi vậy, nếu đã xuất quan vậy thì khai mạc đại hội đi”.

“Lần này nhất định phải chọn cho Uyển Nhi vị hôn phu tốt nhất, kế thừa tuyệt học Song Tu Tông của chúng ta”.

“Chỉ có để Uyển Nhi và người này song tu tăng tiến thì mới có thể tái tạo ra hai cao thủ cảnh giới siêu phàm trong một khoảng thời gian ngắn nhất. Đến lúc đó, cho dù là phái Huyết Thủ tìm đến cửa thì Song Tu Tông chúng ta cũng nắm chắc bảy phần chiến thắng”.

Người phụ nữ gật đầu, hai người sóng vai cùng nhau bước ra khỏi căn phòng đá.

Dưới sự dẫn dắt, đám người Diệp Thiên đi vào sảnh chính của Song Tu Tông, đã sớm có không ít người ngồi vào chỗ, ai nấy đều mang vẻ kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế bất phàm.

Dương Duyệt và Dương Cương đưa mắt nhìn xung quanh, đều cảm thấy rất chấn động. Dù sao bọn họ chỉ là xuất thân từ gia đình tán tu khu vực Tây Bắc mà thôi, đã từng nhìn thấy giới võ thuật long trọng như thế này bao giờ đâu?

Người ở đây không dưới tám phần đều là xuất thân từ tông to phái lớn, so sánh với nhau thì bọn họ rõ ràng rất bình thường, gần như không được người ta coi trọng.

Ghế trong đại sảnh được chia hai bên, một bên phần lớn đều là tán tu trẻ tuổi, còn có vài con cháu đệ tử truyền nhân của môn phái hạng hai ba, mà bên kia lại là Điểm Thương, Hoa Sơn, Tung Sơn, Lao Sơn, toàn những tông môn lâu đời nổi tiếng ở Hoa Hạ.

Vị trí chỗ ngồi khác nhau, trái cây điểm tâm trước mặt mỗi người cũng khác, rõ ràng một bên là ghế Vip cho khách quý, một bên là ghế cho khách thường.

Dương Duyệt dẫn theo Dương Cương không cần nghĩ ngợi, đang chuẩn bị bước vào bên ghế Vip thì một vị môn nhân của Song Tu Tông đã giơ tay chặn bọn họ lại.

Người này khoảng chừng gần bước sang tuổi trung niên, một thân tu vi đạt tới đỉnh cao tông tượng, ông ta duỗi tay cản lại, khách sáo mỉm cười nói: “Ngại quá hai vị, ghế vip chỉ có khách quý mới có thể ngồi. Mời hai vị dời bước sang ghế thường, xin thông cảm cho chúng tôi”.

Có thể được ngồi ở ghế vip đều là con cháu truyền nhân của các tông môn lâu đời, Dương Duyệt Dương Cương chỉ là xuất thân từ gia đình tán tu, đương nhiên là không có tư cách.

Tính tình Dương Duyệt vốn thẳng thắn, thấy bị người ta cản lại, lập tức làm căng lên: “Ông có ý gì vậy? Lẽ nào chúng tôi không đủ tư cách vào ngồi ghế Vip à?”

Tay ngọc cô ta giơ lên chỉ về phía đám người phái Điểm Thương Lao Sơn.

“Nếu bọn họ có thể ngồi, đương nhiên hai chị em chúng tôi cũng có thể ngồi được”.

Cô ta nói xong liền chuẩn bị kéo Dương Cương xông vào trong.

Vị hộ vệ này của Song Tu Tông chỉ vừa nhấc chân lên, chặn đường bọn họ muốn đi vào, giọng điệu lạnh đi vài phần.
“Nếu hai vị đã tới Song Tu Tông thì chính là khách của Song Tu Tông tôi, chúng tôi tự nhiên sẽ lấy lễ đối đãi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.