Chương trước
Chương sau
Câu nói của ông ta dường như đang khen ngợi Diệp Thiên nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng và đanh thép.

“Tôi có uy phong hay không cũng không liên quan tới ông!”

Đối diện với bảy vị tướng, biểu cảm của Diệp Thiên vô cùng thản nhiên: “Ngược lại ông ấy, tôi coi trọng ông là vì công lao với đất nước nên khuyên ông một câu, mau rời đi, đừng có làm đục nước trong!”


“Chuyện giữa tôi và nhà họ Giang, các người không quản nổi!”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì ánh mắt của tướng Trần trở nên tối thêm vài phần.

Giang Vũ Dân ở bên cạnh tức giận quát: “Diệp Lăng Thiên, cậu chẳng qua chỉ là một tiểu bối, tự cho rằng có chút thành tựu thì khinh thường toàn bộ anh hùng trong thiên hạ sao?”

“Tướng Trần là bề trên, vậy mà cậu nói chuyện với ông ấy như vậy, đúng là đại bất kính!’

Vô số quan khách xung quanh đều lắc đầu thở dài. Biểu hiện của Diệp Thiên thực sự là quá cuồng ngạo.

Đây là một vị thượng tướng đấy.

Tướng Trần từ ngàn dặm xa xôi tới đây ra mặt vì nhà họ Giang thì đã là cú sốc chí mạng đối với Diệp Thiên. Vậy mà Diệp Thiên không biết đường cúi đầu cầu xin lại còn dám cảnh cáo ông ta.

“Hừ, nghe đồn Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên vô cùng cuồng ngạo, cậy mạnh ức hiếp quả nhiên không sai!”

Tướng Trần sầm mặt nhưng vẫn chưa hề nổi giận, ông ta chỉ thản nhiên nói: “Người trẻ, cậu năm nay nhìn cũng chỉ tầm hai mươi, còn nhỏ hơn cả cháu của tôi vậy mà có thể một mình tung hoành một tỉnh, võ đạo siêu nhiên, cả hai phương diện đều làm tới điểm tốt nhất thì đúng là điều mà không phải ai cũng làm được”.

“Nhưng cậu hình như đã quên, trong giới võ thuật cũng còn bao gồm cả đất nước nữa. Dù cậu có võ nghệ tuyệt vời thì cũng không nên cậy mạnh ép người, xấc xược hại người!”

“Nhớ kỹ, đây là thủ đô, không phải là tỉnh Xuyên, càng không phải là giới võ mà có thể làm loạn. Đây không phải là nơi mà cậu có thể láo được!”

Diệp Thiên uống cạn ly coctail, đan hai tay vào nhau và vắt chân chéo ngũ.

“Trời đất rộng lớn, Diệp Lăng Thiên tôi muốn ngao du ở đâu thì ngao du ở đó, thích làm gì thì làm, muốn dạy dỗ tôi, một mình ông đủ khả năng không?”

Đôi mắt tướng Trần đã hoàn toàn tối sầm lại, sắc mặt thì tái mét.

“Tên họ Diệp kia, cậu thật sự quá cuồng ngạo rồi đấy!”

“Với bản lĩnh và tiền đồ của cậu, tương lai chắc chắn có thể là trụ cột của Hoa Hạ. Hôm nay tôi vốn mang theo thái độ hòa hoãn khi tới đây nhưng giờ xem chính thái độ của cậu đã khiến tôi phải thay đổi chủ ý rồi!”

“Hoa Hạ cần người tài, thế nhưng thể loại bất kính, không hiểu đạo lý, có tí sức mạnh mà ngông cuồng không coi ai ra gì như cậu thì Hoa Hạ mà có cậu chắc sẽ chỉ còn đại nạn diệt vong mà thôi!”

Ông ta liếc nhìn về phía Diệp Vân Long đang ngồi ở phía nhà họ Diệp.

“Diệp Vân Long, ông là trụ cột của nhà họ Diệp, tôi biết kẻ họ Diệp này là người nhà ông. Nhưng hôm nay dù ông cụ Diệp có tới thì Trần Trung Hà tôi cũng sẽ phải xử lý cậu ta!”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.