Chương trước
Chương sau
Diệp Vân Long khẽ chau mày. Diệp Tinh cũng tái mặt. Đúng lúc này, Giang Hải Thiên bèn lên tiếng.

“Diệp Vân Long, gửi lời xin lỗi tới ông cụ Diệp giúp tôi. Mặc dù Diệp Lăng Thiên là người nhà họ Diệp nhưng lần này, chuyện không còn gì để nói nữa rồi!”

“Vũ Kiệt của tôi đã liên hệ với bí thư của hai trong ba tỉnh Đông Bắc còn lại trình lên trung khu sẽ định tội Diệp Lăng Thiên và đuổi ra khỏi nước vĩnh viễn”.


Cuối cùng thì Diệp Vân Long cũng phải tái mặt. Cho dù ba gia chủ của ba nhà còn lại muốn giúp Diệp Lăng Thiên thì cũng thầm cảm thấy chuyện này không hay rồi.

Chiêu này quả thật là quá tàn nhẫn.

Bảy vị tướng đệ đơn, ba bí thứ cũng đệ trình thì từ phía chính quyền và quân đội đều đã hạ lệnh phong sát đối với Diệp Lăng Thiên rồi.

Một khi văn bản được phê chuẩn, Diệp Lăng Thiên sẽ bị bãi bỏ quốc tịch, đuổi ra khỏi đất nước. Dù cả bốn nhà có nguồn tài nguyên và quan hệ rộng lớn thì cũng không thể gây ảnh hưởng tới quyết định cuối cùng của phía bên trên được.

Đến lúc đó, Diệp Thiên chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời phán quyết và bị trục xuất khỏi Hoa Hạ.

Nếu không, quân đội ra mặt, máy bay đạn pháo sẽ tấn công Diệp Thiên. Dù cậu có mạnh tới mức nào thì cũng làm sao có thể chống lại được quân đội hiện đại chứ?

Hoa Lộng Ảnh khẽ dao động đôi mắt, nhanh chóng lao về phía Diệp Thiên và nắm chặt tay cậu, đôi mắt tràn đầy sự lo lắng.

“Anh Thiên, điều này…”

Cô nhìn Diệp Thiên muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Dù cô luôn tin tưởng Diệp Thiên thì lúc này cũng cảm thấy sốt ruột.

Bị trục xuất, dù không phải là tội chết nhưng một khi đã tới bước đó thì Diệp Thiên cũng chính là tội nhân của cả đất nước, trở thành kẻ nằm trong danh sách đen vĩnh viễn.

Tư Đồ Lạc Tuyết cũng khẽ lay động đôi mắt, nhìn chăm chăm Diệp Thiên. Thấy biểu cảm của cậu từ đầu tới cuối không đổi thì thầm cảm thán.

“Đồ lưu manh này, cậu đã đủ mạnh rồi nhưng lần này dù có là cậu thì e rằng cũng phải chịu thiệt thôi!"

Tới nước này rồi, trừ khi là một kẻ tầm cỡ của Hoa Hạ ra mặt, nếu không với cục diện này thì Diệp Thiên có lẽ không thể nào thay đổi được gì nữa!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thiên, có người mừng thầm, có người lắc đầu thở dài, nhưng không có một ai còn đánh giá cao Diệp Thiên nữa.

Tuổi còn trẻ, chưa đến 20 tuổi, trấn áp một tỉnh, hơn nữa còn từng thu phục nhà họ Phùng mạnh nhất ở tỉnh Kiềm, thành tích như vậy đã đủ chói lọi rồi.

Nhưng cho dù như vậy, đối mặt với bảy vị tướng liên kết với nhau, ba vị bí thư tỉnh cùng lúc đệ đơn, đây chẳng khác nào châu chấu đá xe.

Một người có mạnh đến mức nào thì cũng làm sao có thể mạnh hơn lực lượng của nhà nước được? Mà bọn Giang Hải Thiên bây giờ còn mời được cả lưc lượng của nhà nước để tiến hành trừng trị Diệp Thiên.

Bốn gia tộc lớn, Diệp Vân Long và Âu Dương Chấn Đức đều thầm lắc đầu, cảm thấy không ổn.

Bọn họ sớm đã đoán được ân oán giữa Diệp Thiên và nhà họ Giang, vốn cũng muốn mượn đại hội lần này sắp xếp chiến đội hỗ trợ Diệp Thiên, nhưng ai ngờ nhà họ Giang lại đưa ra quyết định tuyệt tình như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.