Chương trước
Chương sau
Năm ông cụ mặc quân phục, ai cũng đều gắn cành olive trên vai. Trong đó có năm người mang một sao, còn người ở giữa thì có hai sao.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, cả đại sảnh trở nên sục sôi, từng ánh mắt như bị đóng băng, mọi người lần lượt nín thở.

Ba vị trung tướng, một vị thượng tướng. Sự bố trí như vậy nhìn đúng là dễ như bỡn.


Khắp Hoa Hạ ngoài những người đứng đầu ra thì e rằng chẳng ai có thể chống lại được nguồn lực khủng khiếp thế này.

Năm vị tướng có mặt, cộng thêm thượng tướng Giang Hải Thiên, trung tướng Giang Vũ Dân, tất cả bảy người trong nháy mắt khiến bầu không khí trở nên đặc quánh.

“Đó là tướng Trần của Lĩnh Nam phải không? Nghe nói ông ta từng dẫn quân đội Lĩnh Nam đi càn quét tám ngọn núi, bình định thổ phỉ, chiến công hiển hách. Mặc dù giờ đã về hưu nhưng có thuộc hạ khắp Lĩnh Nam, một mình khống chế gần một nửa quân đội của Lĩnh Nam, đức cao vọng trọng lắm!”

“Còn cả tướng Vương của Lâm Châu nữa. Nghe nói ông ta xuất thân từ trường Quân đội Hoàng Bộ, là người xuất sắc nhất trong top những người năm đó, đã tham gia rất nhiều trận đánh quan trọng và từng đảm nhiệm chức vụ chỉ huy!”

“Còn cả tướng Từ…”

“Tướng Ngô…”

Ở đây không ít người có hiểu biết. Năm ông già đột nhiên xuất hiện đều là những vị tướng Hoa Hạ có công lao hiển hach, ai ai cũng có sức ảnh hưởng rất lớn và là những người lãnh đạo hàng đầu trong thời loạn lạc.

Trong năm vị này, bất kỳ ai cũng có thể chống lưng cho gia tộc lớn một phương. Vậy mà giờ cả năm ông tụ tập ở đây thì đúng là muốn hủy diệt cả đất trời.

Đám đông thấy vậy thì mặt trắng nhợt, thầm cảm thán.

Nhà họ Giang để đối phó với Diệp Thiên mà điều động nhiều nhân vật lớn tới như vậy. Điều này đúng là chẳng khác gì lấy núi đè người, không chút nương tay.

Giang Vũ Dân dang hai tay, sắc mặt lạnh lùng thêm vài phần: “Diệp Lăng Thiên, với thực lực của nhà họ Giang thì đúng là không làm gì được cậu, nhưng bây giờ những người ở đây cộng lại thì cậu cho rằng sẽ như thế nào?”

Bảy vị tướng có mặt khiến Giang Vũ Dân cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và cho rằng phần thắng đã nắm chắc trong tay.

Năm người có mặt, trong đó có tướng Trần là thượng tướng bước lên trước nhìn về phía Diệp Thiên.

“Cậu chính là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, là Diệp Lăng Thiên mạnh nhất trong giới võ thuật sao?”

Ông ta nói với vẻ điềm đạm giống như đang hỏi một kẻ sinh sau đẻ muộn vậy.

Các quan khác xung quanh đều thầm lắc đầu tỏ ra đồng cảm với Diệp Thiên.

Mặc dù bọn họ không biết chuyện về giới võ đạo nhưng lúc này cả bảy vị tướng tinh đồng loạt tới đây, còn có cả hai vị thượng tướng là Giang Hải Thiên và tướng Trần thì xem ra dù Diệp Thiên có thân phận khủng khiếp cũng sẽ bị nghiền nát thành cám mà thôi.

Cái gọi là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên trong mắt đám đông dù có là nhân vật truyền kỳ thì lúc này so với bảy vị tướng cũng chỉ như hạt cát.

Diệp Thiên còn chưa trả lời thì ông ta đã lại lên tiếng.

“Chẳng trách ông Giang phải lên tiếng gọi chúng tôi tới, quả nhiên là hậu sinh khả úy!”
“Nghe nói ở tỉnh Xuyên cậu thống lĩnh rất nhiều nơi, một mình một vùng trời, thuận cậu thì sống mà chống cậu thì chết, hở một tí là chèn ép các gia tộc, đến cả nhà họ Phùng ở Quý Thành cũng bị cậu chèn ép, uy phong thật đấy nhỉ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.