Chương trước
Chương sau
Từ Tử Thiên nhìn Diệp Thiên và quan sát biểu hiện của Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên cố tình phô trương thanh thế, khi nghe nói Khương Long Hoa đang đến, chắc hẳn lúc này cậu đã phải như ngồi trên thảm kim châm, biểu hiện ít nhiều cũng phải có sự thay đổi.

Nhưng tất cả những gì anh ta thấy trên mặt Diệp Thiên là một vẻ bình tĩnh khó lường.

"Người này rốt cuộc là ai?"


Khắp thủ đô, chỉ có đám công tử hào môn hàng đầu như Hoa Lộng Ảnh, Diệp Tinh, Tư Đồ Lạc Tuyết mới không sợ Khương Long Hoa. Nhưng biểu hiện của Diệp Thiên còn hơn hẳn những người này, anh ta thầm đoán thân phận của Diệp Thiên, nhưng không có câu trả lời.

Khoảng năm phút sau, cửa quán bar đột nhiên bị người nào đó đẩy ra một cách thô bạo, một nhóm người xông vào, thậm chí còn hùng hổ hơn so với đám người mà Từ Tử Thiên đưa tới đây lúc trước.

Một thanh niên bước vào, mặc dù đang là mùa hè nhưng anh ta mặc áo gió, quần ống đứng sọc ngang, ăn mặc chẳng ra kiểu gì, nhưng không ai dám cười thành tiếng.

Bởi vì anh ta là Khương Long Hoa, chủ nhân của Khương Minh, một trong những thế hệ trẻ hàng đầu ở thủ đô!

Sắc mặt Khương Long Hoa hơi thâm trầm, ánh mắt luôn mang vài phần u ám, rõ ràng là hạng người lòng dạ thâm sâu.

Anh ta quét qua đám đông người xem, khi nhìn thấy Thu Nhược Tuyết, mắt anh ta chợt sáng lên. Thu Nhược Tuyết cũng khẽ gật đầu với anh ta, gương mặt nở nụ cười.

Anh ta chào hỏi Thu Nhược Tuyết rồi sau đó bước ra và đứng giữa sàn nhảy, khiến mọi người rúng động.

"Vừa rồi là ai bảo Khương Long Hoa tôi cút tới gặp vậy?"

Anh ta không hỏi Từ Tử Thiên, vừa dứt lời thì tất cả lại thầm chấn động!”

"Đương nhiên là tôi!"

Diệp Thiên dựa vào sofa, trên tay cầm một ly rượu vang.

Cậu quay đầu lại và mỉm cười.

"Khương Long Hoa, chín năm không gặp rồi, anh vẫn cái bộ dạng ăn hại đó, ăn mặc chẳng ra thể thống gì. Xem ra những lời năm xưa tôi nói với anh, anh nghe không lọt tai nhỉ?”

Khương Long Hoa đột ngột quay đầu lại nhìn Diệp Thiên, hai mắt nheo lại.

Anh ta có thể chắc chắn rằng mình không biết Diệp Thiên, nhưng trên người Diệp Thiên có điều gì đó rất quen thuộc, khiến anh ta vô cùng kinh ngạc.

"Cậu là ai?"

Anh ta trầm giọng hỏi.

Diệp Thiên nhấp một ngụm rượu vang với thái độ ung dung tự tại.

"Lúc còn ở bãi cỏ Tây Bình, anh đã từng quỳ xuống cầu xin tôi thương xót, lẽ nào anh đã quen rồi sao?”
"Tây Bình?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.