Chương trước
Chương sau
Khương Long Hoa khẽ run lên, suy nghĩ của anh ta như bay về chín năm trước, một cảnh tượng khắc sâu trong lòng lại hiện ra trước mắt.

Khoảnh khắc tiếp theo, đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại, vẻ mặt thay đổi điên cuồng, giọng nói mang chút sợ hãi, cả quán bar đều có thể nghe thấy rõ ràng.

"Diệp Thiên, là cậu sao?"




"Diệp Thiên, là cậu sao?"

Giọng nói của Khương Long Hoa đầy kinh ngạc cùng vẻ không tin, trong đó còn chứa đựng cả chút sợ hãi, gần như vang vọng khắp quán bar.

Anh ta kinh hãi nhìn Diệp Thiên, con ngươi chỉ thiếu nước chưa rơi ra, tâm trạng anh ta thay đổi trong chớp mắt.

Diệp Thiên, hai chữ ngắn ngủi này chính là ác mộng thời thơ ấu của anh ta.

Chín năm trước anh ta mới mười lăm tuổi, lúc đó Diệp Tinh và Âu Dương Đoạn Vân vẫn còn là những đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, chưa tung hoành ngang dọc gì được. Anh ta tuy chỉ xuất thân từ một gia đình hạng hai nhưng thế hệ thứ ba ở thủ đô lúc bấy giờ đều coi anh ta như thủ lĩnh.

Theo thời gian, anh ta cũng rất bay bổng, tự cho rằng mình là người đứng đầu thế hệ trẻ ở thủ đô, tính khí cao ngạo, không coi những thế hệ trẻ còn lại ra gì, mãi cho đến khi gặp Diệp Thiên, người lúc đó mười tuổi.

Lần đó anh ta xung đột với Diệp Tinh khi đó còn chưa được chín tuổi. Lúc đó Diệp Tinh học võ mới có chút thành tựu nho nhỏ, chưa đủ để bước chân vào hàng ngũ võ giả. Còn Khương Long Hoa vì lớn hơn nên đã có thực lực của một võ giả.

Lần đó, Diệp Tinh hoàn toàn bị Khương Long Hoa áp chế, ăn một phát đấm vào mặt.

Khi đó đám thanh thiếu niên của các gia tộc lớn gây lộn với nhau, gần như bậc trưởng bối trong gia đình đều không ra mặt. KHL thấy mình có thể áp chế được người của gia tộc hàng đầu là Diệp Tinh nên lại càng hống hách hơn.

Có ai ngờ sau Diệp Tinh lại lòi ra Diệp Thiên!

Anh ta còn nhớ rõ ràng ở bãi cỏ Tây Bình ngày hôm đó, Diệp Thiên đơn thương độc mã đến, nói là muốn lấy lại thể diện cho người em Diệp Tinh của mình. Một mình cậu đánh cho toàn bộ đám đàn em của anh ta tơi bời. Cuối cùng đánh đập anh ta một trận trước mặt bao nhiêu người, nửa bên mặt của anh ta còn bị Diệp Thiên giẫm nhấn vào trong bùn đất.

Cuối cùng, anh ta quỳ xuống xin lỗi Diệp Thiên, Diệp Thiên mới tha cho anh ta. Kể từ sau đó, hai chữ Diệp Thiên đã khắc sâu trong cuộc đời anh ta.

Cho dù bây giờ anh ta đã nắm quyền quản lý Khương Minh và là một trong những cậu chủ nức tiếng nhất ở thủ đô, ngang hàng với Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết, nhưng anh ta vẫn không quên cái độ tuổi mười lăm của mình, cái cảnh tượng mình quỳ gối cầu xin đứa bé mười tuổi tha thứ ấy.

Hai chữ Diệp Thiên chính là cái bóng luôn ám ảnh anh ta, thời gian không hề làm điều đó nhạt phai chút nào, ngược lại càng ngày càng rõ ràng hơn.

"Ồ? Vậy ra anh vẫn còn nhớ tôi à!"

Diệp Thiên mỉm cười, khóe miệng gợi lên một vòng cung bỡn cợt, không khác gì đứa trẻ đã giẫm anh ta trên đất lúc còn ở bãi cỏ Tây Bình năm xưa.

"Nhớ rõ, nhìn rõ mặt của tôi, tôi tên là Diệp Thiên, nếu anh có bất cứ điều gì không phục, muốn báo thù thì cứ việc tới tìm tôi!”

Đứa trẻ mười tuổi năm đó cũng dùng giọng điệu gấp gáp như vậy để chà đạp tất cả sự tự tin và tất cả nhân phẩm của anh ta thành từng mảnh.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.