Chương trước
Chương sau
Đôi mắt cô ấy khẽ lay động.

Lẽ nào Diệp Thiên dựa vào mối quan hệ với Hoa Lộng Ảnh nên không hề kiêng dè Khương Minh sao?

Khi cô ấy đang suy nghĩ thì có tiếng xôn xao bên ngoài cửa. Đám đông quay lại nhìn thì thấy một đám người đang sải bước đi vào.Bảo vệ trong quán bar đề tản ra như sợ đụng độ.

“Là người của Khương Minh tới rồi!”


Có người đã kêu lên.

Thanh niên đi đầu với diện mạo bình thường nhưng ánh mắt thì tỏ ra vô cùng khinh thường. Người này nhìn xung quanh khiến tất cả phải cúi đầu, không dám nhìn và thẳng trông rất khí thế.

Người này vừa tới thì người đàn ông mặc vest đen đã tới đón.

“Cậu Từ!”

“Tôi đã đưa em họ cậu tới bệnh viện trị thương rồi, những người khác cũng khiêng đi cả rồi!”

“Kẻ ra tay đang ở đâu?”

Người đàn ông mặc vest chỉ về phía Diệp Thiên.

Người này thản nhiên gật đầu, phất tay ra hiệu cho người đàn ông lui ra sau đó anh ta bước tới đứng trước mặt Diệp Thiên.

“Cậu chính là người đã làm hại em họ của tôi?”

Người này lên tiếng, khí thế hừng hực khác hẳn với thanh niên xăm trổ khi nãy. Những người có mặt đều cảm thấy có một luồng sức mạnh cực lớn chèn ép.

“Đó là…Phó hội trưởng của Khương Minh, là Từ Tử Thiên của nhà họ Từ phải không?”

Một vài người đã nhận ra người thanh niên nên nhao nhao hô lên. Không ít các cô gái còn nhìn với đôi mắt long lanh cả lên và thầm bị dao động trước Từ Tử Thiên.

Từ Tử Thiên là cánh tay đắc lực số hai trong Khương Minh, nắm giữ một nửa sức mạnh của Khương Minh. Trong toàn bộ Khương Minh thì cũng chỉ kém hơn hai người Khương Long Hoa và Âu Dương Đoạn Vân. Còn khắp Thủ Đô thì những thanh niên dám đối đầu với anh ta cũng không quán năm người. Nếu như có thể đi theo Từ Tử Thiên thì có lẽ vinh hoa phú quý, danh vọng quyền thế đều có thể có cả.

Đôi mắt Thu Nhược Hi cũng sáng lên, cô ấy cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc. Cô ấy vốn tưởng người tới chỉ là một nhân vật bình thường trong Khương Minh, không ngờ lại đích thân Từ Tử Thiên tới thu dọn hiện trường.

Cô ấy nhìn Diệp Thiên, nếu lúc này Diệp Thiên không lôi Hoa Lộng Ảnh ra thì thật sự không có cơ hội gỡ gạc.

Mấy người Tề Văn Long thực sự không nghĩ ra được gì nữa, ai cũng cảm thấy ớn lạnh.

Diệp Thiên uống cạn giọt rượu vang cuối cùng rồi ngước mắt nhìn.

“Là do tôi đánh, tôi muốn xem xem anh muốn đối phó thế nào với tôi!”

Giọng điệu cậu có phần chế nhạo giống như đang chọc ghẹo Từ Tử Thiên khiến cho những người xung quanh phải thất sắc.

Tới lúc này rồi mà Diệp Thiên vẫn còn lòng còn dạ chơi đùa sao?

Từ Tử Thiên khẽ nheo mắt, hoàn toàn coi Diệp Thiên là một tên ngốc và khẽ phất tay.

“Dẫn đi, vứt thẳng vào đồn!”

Anh ta vừa dứt lời thì một người đàn ông đeo kinh râm bước tới chuẩn bị áp tải Diệp Thiên.

“Hóa ra đây là thủ đoạn của Khương Minh à?”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.