Chương trước
Chương sau
Câu nói của Diệp Thiên đã đồng nghĩa với việc đắc tội hoàn toàn với Khương Minh. Mặc dù bọn họ không quen Diệp Thiên nhưng cùng tới đây với Diệp Thiên nên nếu đến khi Khương Minh truy cứu trách nhiệm thì chắc chắn bọn họ cũng bị liên lụy.

Mấy người bọn họ dù gia thế khá giả nhưng là người tỉnh khác, đến cả tư cách gia nhập vào Khương Minh cũng không có, huống hồ là bật lại Khương Minh.

Tề Văn Long, Vương Triều Hải cũng vô cùng kinh hãi và thầm lắc đầu.


Diệp Thiên đúng là rất lợi hại khiến bọn họ khâm phục nhưng Diệp Thiên ngông cuồng như vậy với Khương Minh thì thật sự là hành động không được thông minh lắm.

Nếu Khương Minh tới thật thì chuyện ngày hôm nay e rằng có dùng tiền cũng không thể giải quyết được.

Những người xung quanh đều xì xào, có người khâm phục dũng khí của Diệp Thiên, cũng có người cảm thấy Diệp Thiên là đồ ngốc. Thế nhưng không có ai rời khỏi vị trí ngồi cả, bọn họ đều muốn xem xem Diệp Thiên sẽ nhận được kết cục gì.

“Được, người anh em, giỏi lắm!”

Người đàn ông mặc vest giơ ngón tay cái lên với Diệp Thiên. Người này không hề có ý chế giễu mà hoàn toàn khâm phục sự quyết đoán của Diệp Thiên.

Thủ Đô rộng lớn, thanh niên dám cuồng ngạo như vậy với Khương Minh không quá ba người. Trong ba người này có ai mà không có khí thế ngút trời, lai lịch kinh thiên ở Thủ Đô chứ?

Còn Diệp Thiên, ăn mặc giản đơn lại dám đối đầu với cả Khương Minh. Đây đúng là người mà lâu lắm rồi người đàn ông này mới gặp.

“Đi, lấy một chai Lafite tới đây, tiếp đã người anh em này!”

Người đàn ông lên tiếng, ra lệnh cho tay chân cầm một chai rượu tới vì Diệp Thiên đồng thời gọi điện thoại.

“Cậu Từ!”

Người đàn ông nói vào đầu đây bên kia vài câu, đại khái là nói chuyện xảy ra trong quán bar rồi tắt máy.

Trong một quán bar khác không xa Hồng Đậu Tân Thiên Địa, vài người thanh niên đang ngồi ở khu vực Vip cạnh sàn nhảy. Xung quanh đều là người đẹp. Trong bán kính năm mét của bọn họ, tất cả các bàn đều trống không, không ai dám lại gần. Tất cả đều tránh xa vì sợ đụng độ.

Trong đó có một thanh niên vừa mới tắt máy. Nhìn thấy sắc mặt không được lương thiện của người này, một thanh niên khác có vết xăm ở ống đồng bèn nhìn qua.

“Tử Thiên, chuyện gì vậy?”

Người thanh niên tên Tử Thiên để lộ nụ cười và xua tay.

“Cậu Hoa, mọi người tiếp tục chơi. Em họ tôi ở bên Hồng Đậu Tân Thiên Địa vừa bị người ta đánh. Ông chủ quán bar gọi điện bảo tôi tới xem!”

Nghe thấy vậy, người thanh niên xăm ở ống đồng gật đầu: “Nhớ ra tay có chừng mực, ra đời nổi danh mới dễ làm việc!”

“Cậu dẫn người qua đó đi!”

Tử Thiên lập tức gật đầu và phất tay. Vài người đàn ông đeo kính râm phía sau anh ta lập tức lao về phía Hồng Đậu Tân Thiên Địa.

Bên trong quán bar Hồng Đậu, Tề Văn Long trầm mặt, đang nghĩ cách giải quyết. Thu Nhược Hi ở bên cạnh thì nhìn chăm chăm Diệp Thiên, suy nghĩ trở nên rối rắm.

Vào lúc này rồi mà Diệp Thiên vẫn không hề sợ hãi. Với tình huống này hoặc là Diệp Thiên không biết điều hoặc là căn bản không biết sự đáng sợ của Khương Minh, hoặc là Diệp Thiên có át chủ bài nên không sợ Khương Minh nên ưỡn ngực ra uy.

Nhưng cô ấy không nghĩ ra, rốt cuộc Diệp Thiên nắm được điều gì mà dám đối đầu với Khương Minh.

Khắp cả Thủ Đô, trừ khi là Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh hoặc là Âu Dương Đoạn Vân thì có thể khinh thường sức mạnh của Khương Minh, chứ Diệp Thiên thì không nằm trong số đó.
“Hoa Lộng Ảnh sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.