Chương trước
Chương sau
Người mặc đồ lam khẽ nheo mắt, nhìn kỹ Diệp Thiên một lượt và cảm thấy chưa bao giờ gặp cậu.

Sau đó người này quay qua nhìn người thanh niên xăm chổ đầu đầy máu, đang nằm ngất ra kia và trầm giọng.

“Cậu bạn này, đánh nhau trong quán bar của tôi thì chuyện hôm nay e rằng cậu không đi nổi đâu!"


Diệp Thiên không hề bận tâm, chỉ khẽ cười: “Ồ? Định ngăn tôi sao?”

Người đàn ông mặc vest xua tay, thản nhiên nói: “Không ngăn cậu, tôi là ông chủ của quán bar, các người xảy ra mâu thuẫn đánh nhau là bình thường, tôi chỉ phụ trách lấy lại tiền bồi thường do đồ dùng của quán bar thôi!”

“Nhưng cậu đánh cậu ta, không có một đáp án hợp lý thì e rằng Khương Minh sẽ không tha cho cậu đâu”.

Người này vừa dứt lời thì toàn bộ hiện trường trở nên sục sôi. Ánh mắt Thu Nhược Hi cũng trở nên đanh lại.

Không ít người đều sợ hãi nhìn về phía người thanh niên xăm trổ kia. Ở đây không ít người, cũng không thiếu những người xăm trổ nhưng bọn họ không biết rằng người thanh niên đó lại có liên quan tới Khương Minh của Thủ Đô.

Nhắc tới Khương Minh, đám động trong quán bar tái mặt. Đây là một cái tên lớn ở Thủ Đô, được cậu chủ Khương Long Hoa chống đỡ. Âu Dương Đoạn Vân của nhà Âu Dương cũng là một hội trưởng danh dự trong đó. Có thể nói là thanh thế kinh thiên.

Những cô gái trước đó thấy Diệp Thiên vô cùng ngầu thì giờ cũng không dám nhìn, chỉ tỏ ra tiếc nuối.

Thân thủ của Diệp Thiên đúng là lợi hại, nhưng lúc này gây sự với người của Khương Minh thì giờ không còn là vấn đề mà nắm đấm của thể giải quyết được nữa.

Ba người Tề Văn Long và Lý Phong cũng đây ngây ra. Tề Văn Long đang nghĩ cách thoát thân thì không ngờ Diệp Thiên lại quay người ngồi xuống, vắt chân chéo ngũ.

“Khương Minh sao?”

Cậu khẽ mỉm cười, để lộ vẻ khinh thường.

“Được, tôi cho các người thời gian, mau gọi bọn họ tới đây đi!”

“Tôi muốn xem xem,cái gọi là Khương Minh mạnh cỡ nào!”



Toàn bộ hiện trường im lặng như tờ. Bọn họ vốn tưởng rằng, Diệp Thiên nghe thấy cái tên Khương Minh thì sẽ sợ tới mức tái mặt, lập tức cầu xin, nào ngờ, Diệp Thiên lại chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn chủ động ngồi xuống, kêu người đàn ông mặc vest gọi người của Khương Minh tới đây.

Điều này đã không còn có thể dùng từ cuồng ngạo để miêu tả nữa rồi.

Khương Minh ở Thủ Đô đại diện cho điều gì chứ. Người bản địa thì quá rõ rồi, thế nhưng ngay cả các thương nhân, học tử từ nơi khác tới cũng đều cảm thấy như sét đánh ngang tai khi nghe thấy tên Khương Minh và biết đó là thứ mà họ tuyệt đối không thể gây sự.

Ngay cả đến các gia tộc hạng hai, hạng ba ở Thủ Đô cũng không dám lên mặt với Khương Minh. Có thể nhượng bộ thì nhượng bộ, nên có thể thấy Khương Minh mạnh tới cỡ nào.

Thế nhưng Diệp Thiên, dường như là một người ngoài lại khinh thường Khương Minh, còn ngông cuồng đòi xem Khương Minh mạnh tới mức nào. Sự ngông cuồng đó, soi khắp Thủ Đô này e rằng chẳng có mấy người dám làm.

“Tên này có chán sống cũng đừng lôi theo mình chứ!”

Ba người Ngô Lễ Phương đã hoàn toàn ngây ra và cảm thấy vô cùng hối hận. Sớm biết trong buổi giao lưu có loại người ngu ngốc không biết điều như Diệp Thiên thì chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý tới đây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.