Chương trước
Chương sau
Đôi mắt Thu Nhược Hi lấp láy, thầm cảm thấy hối hận. Thế nhưng lúc này đã có kẻ giơ nắm đấm lao về phía Diệp Thiên rồi.

Diệp Thiên một tay nâng ly, đối diện với sự bao vây của hơn hai mươi người mà không hề biến sắc, chỉ khẽ đạp chân và vung cánh tay lên.

Mỗi lần cậu hạ chân xuống là có năm ba người bay bật ra xa. Chưa tới vài nhịp thở thì hơn hai mươi người đã đều văng ra tứ phía, kêu thét thảm thiết, không ai còn có thể đứng lên nổi nữa.


Tất cả đều há mồm trợn mắt, đến cả tiếng nhạc cũng dừng hẳn.

Một người đánh gục hơn hai mươi người. Ngay cả những thanh niên đã quen xem các vụ đánh nhau thì cũng cảm thấy chấn động.

Diệp Thiên dùng một tay nâng ly, xử lý hơn hai mươi tên vậy mà không một giọt rượu nào bị văng ra ngoài. Sau đó ly rượu được cậu uống cạn.

Không ít thanh niên trai gái nhìn về phía cậu. Đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ.

Diệp Thiên trông khôi ngô, vóc dáng cân đối, lại biết đánh nhau như vậy. Vẻ tiêu sái đó chẳng phải chính là người đàn ông lý tưởng của các cô gái hay sao?

Mấy người Ngô Lễ Phương cũng nhìn với vẻ đờ đẫn và không dám tin. Không ai ngờ, Diệp Thiên với vẻ tri thức thế kia lại có thân thủ mạnh như vậy.

Diệp Thiên giải quyết xong đám người kia thì giống như chẳng có chuyện gì. Cậu lại ngồi về chỗ của mình.

Cậu đặt ly xuống, chỉ về phía Thu Nhược Hi.

“Cô gái, tốt nhất cô nên cẩn thận cho tôI!”

“Còn giở trò thì tôi không ngại để cô có kết cục giống như bọn họ đâu!"

Diệp Thiên là người như thế nào chứ. Chút tâm tư của Thu Nhược Hi, cậu đã sớm biết rõ. Chỉ là đối phương đã dám tìm tới thì cậu cũng không ngại khởi động gân cốt.

Thu Nhược Hi không phải là bạn gái của cậu, nên cậu chỉ vứt thanh niên kia ra ngoài. Nếu như lúc này người ngồi đối diện cậu là Hoa Lộng Ảnh thì thanh niên kia đã chết từ lâu rồi!”

“Cậu…”

Thu Nhược Hi vô cùng tức giận. Thế nhưng nghĩ đến mọi chuyện đều là do mình gây ra thì đành ngậm miệng chịu thiệt.

Ba người Ngô Lễ Phương thấy Diệp Thiên hung hăng như vậy thì không còn dám tỏ ra khinh thường hay có thái độ với Diệp Thiên nữa.

Ba người Tề Văn Long tỏ ra bất lực nhưng vẫn chấp nhận được. Dù sao thì tối qua Diệp Thiên đã một chọi cả trăm. Thế nhưng nhìn đống bừa bộn ở dưới đất thì cậu ta không khỏi lo lắng.

Chuyện này dù sao cũng là do Diệp Thiên ra tay. Dù là trước khi bên cơ quan tới điều tra thì Diệp Thiên cũng khó thoát tội, cậu ta bỗng nảy ra ý rồi vội vàng đứng dậy.

“Đại ca, chúng ta đi trước đi!”

Nói xong, cậu ta gọi mấy người Ngô Lễ Phương. Lúc này mấy người Ngô Lễ Phương mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi quán bar.

Đúng lúc này, một đám người mặc đồ đen ập vào. Đứng đầu là một kẻ mặc vest màu lam, đầu bóng lộn trông rất ra dáng.

Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, người này lập tức khựng lại và trầm giọng quát: “Là ai đã làm?”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.