Chương trước
Chương sau
“Cút!”

Đối diện với sự khiêu khích của thanh niên kia, Diệp Thiên chỉ nhả ra đúng một từ.

Thu Nhược Hi cũng rất kinh ngạc. Một lần nữa cô ấy được chứng kiến sự cuồng ngạo của Diệp Thiên.


Thanh niên khẽ biến sắc. Cậu ta không ngờ, Diệp Thiên nhìn có vẻ thư sinh mà ăn nói lại cứng mồm cứng miệng như vậy.

Cậu ta chỉ khựng lại rồi bật cười. Nụ cười thật âm u và tiến về phía Diệp Thiên một bước.

“Cậu nói cái gì, nói lại xem?”

Diệp Thiên nâng ly rượu, thản nhiên nói: “Tôi nói cậu cút, nghe rõ chưa?”

“Ồ!”

Lần này thì mặt thanh niên kia đã tái mét. Cậu ta không còn giả bộ nữa mà cười điên cuồng.

“Nhóc, từ đâu chui ra thế, khẩu khí gớm nhỉ?”

“Tôi uống với cậu là xem trọng cậu. Tôi thích bạn gái cậu là nể mặt cậu. Vậy mà dám kêu tôi cút. Cậu là cái thá gì?”

Cậu ta ở đây xưng vương xưng bá, mười người thì đến chín người là cậu ta biết. Dù là ông chủ của quán bar này thì cũng phải nể cậu ta dăm ba phần. Chưa từng gặp người nào dám nói chuyện với cậu ta một cách cuồng ngạo như vậy.

Mấy người Tề Văn Long ở bên cạnh thấy có động tĩnh thì cũng dừng chơi, chau mày và nhìn về phía bên này.

Mấy người Ngô Lễ Phương thì tỏ ra lạnh lùng, làm bộ như chẳng có gì. Đối với nhân vật như Diệp Thiên – một người không biết trời cao đất dày, không giữ mồm giữ miệng, không biết tiến lùi thì gây sự chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.

Hoàng Du và Hồ Vũ Nhiên thầm cảm thấy may mắn. May mà không tiếp cận Diệp Thiên, nếu không thì giờ đã bị rước họa vào thân rồi.

Giọng nói của thanh niên kia khá to. Một câu nói mà khiến không ít người xung quanh quay qua nhìn. Những người này, dường như cậu ta đều quen. Trong nháy mắt, hơn ba chục người đứng dậy với vẻ mặt không được thiện cảm cho lắm và đều nhìn về phía Diệp Thiên với vẻ giễu cợt.

Thu Nhược Hi nhìn thấy chiến trận này thì cũng kinh ngạc. Cô ấy nhận ra rằng mình đã dây phải lửa rồi, đang định gọi điện thoại cho người của Khương Minh tới xử lý thì đột nhiên Diệp Thiên hành động.

Cậu đưa tay ra, túm lấy cổ áo người thanh liên và nhẹ nhàng ném.

“Rầm!”

Thanh niên nặng hơn chín mươi cân bay bật ra, đập vào một bàn rượu

Chiếc bàn với mặt bàn bằng kính lập tức nứt toác. Cậu thanh niên mặt đầy máu, nằm lăn quay, mắt nổ đom đóm.

Tất cả đám đông đứng ngây như phỗng. Ngoài ba người Tề Văn Long ra thì không ai ngờ Diệp Thiên lại ra tay dứt khoát như vậy.

Những kẻ quen biết thanh niên kia đứng xung quanh giờ mới kịp phản ứng và vội vàng đỡ thanh niên kia dậy. Cậu ta mặt đầy máu, nhìn Diệp Thiên với vẻ méo mó.

“Đồ khốn, dám đánh tao à?”

Cậu ta lập tức vung tay, đám đông đứng dậy, hơn hai mươi người lao về phía Diệp Thiên và bao vây cậu.
Cảnh tượng đó khiến mấy người Ngô Lễ Phương sợ hãi hét lên. Mặc dù bọn họ thường ra ngoài chơi nhưng chưa bao giờ gặp cảnh tượng trực quan như thế này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.