Chương trước
Chương sau
Đúng lúc này, một thanh niên săm đầy cánh tay ở phía không xa đứng lên, cơ thể cậu ta cường tráng, cao to, cầm một ly rượu đi đến trước mặt Thu Nhược Hi.

“Chào em, anh mời em uống một ly được không?”.

Trong lòng Thu Nhược Hi cười khẩy, cậu ta là ai mà đòi uống rượu với cô ấy, ít nhất cũng phải là phó hội trưởng Khương Minh hoặc những nhân vật ở đăng cấp cậu chủ trong gia tộc lớn mới đủ tư cách, người thanh niên này tuy trông có vẻ là tuấn tú lịch sự, nhưng trên người mang đầy vẻ giang hồ, có tư cách gì mời cô ấy uống rượu?


Ánh mắt cô ấy lạnh lùng, định lên tiếng từ chối thẳng thừng, nhưng ngay sau đó, cô ấy lại nhìn thấy Diệp Thiên ngồi im phía đối diện, thế là đổi ý.

Hai mắt cô nheo lại, mang vẻ đắn đo, chỉ về phía Diệp Thiên.

“Xin lỗi nhé, bạn trai tôi không cho tôi uống rượu với người đàn ông khác!”.

“Hay là tôi ra hỏi ý kiến bạn trai tôi nhé?”.

Hai mắt cô ấy chớp chớp, nhìn người thanh niên cường tráng này, rồi gợi ý nói.

Người thanh niên liền quay đầu sang nhìn thẳng vào Diệp Thiên.

Cậu ta làm gì mà không hiểu ý của Thu Nhược Hi chứ?

Đến đây chơi đa phần đều là các cô gái cởi mở phóng khoáng, tác phong vô cùng bạo dạn, cho dù có bạn trai nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là chuyện của ngày mai, chỉ cần cậu ta có thể mạnh hơn bạn trai cô ấy, là có thể danh chính ngôn thuận đưa cô ấy đi, thích làm gì thì làm, cậu ta cho rằng Thu Nhược Hi là dạng người như vậy.

Cậu ta chỉ cần trấn áp được Diệp Thiên, là có thể đưa Thu Nhược Hi đi.

“Người anh em, thì ra là bạn gái của cậu, may mắn thật đó!”.

Người thanh niên nâng ly chĩa về phía Diệp Thiên: “Tôi muốn uống rượu với bạn gái cậu, sau đó nhảy một bài, không biết cậu có ý kiến gì không?”.

“Nếu không có ý kiến gì, thì uống hết ly rượu này, chúng ta vẫn là bạn!”.

Khi cậu ta nói còn cố tình để lộ ra cơ bắp cánh tay, vạm vỡ rắn chắc, rõ ràng là tập luyện chuyên nghiệp.

Thu Nhược Hi nở nụ cười, cô ấy cố tình như vậy là để đùn đẩy rắc rối về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên đã mấy lần không thèm chú ý đến sự hấp dẫn của cô ấy, trong lòng cô ấy đã bực sẵn rồi, cô ấy định cho Diệp Thiên nếm mùi đau khổ, xong cuối cùng sẽ đứng ra giải vây cho Diệp Thiên.

Tuy người thanh niên săm mình này trông rất khó dây, nhưng ở thủ đô lớn này, cô ấy chỉ cần nói ra cái tên Khương Minh và Khương Long Hoa thì ai dám giở trò?

Diệp Thiên một tay cầm ly, nghiêng mặt nhìn người thanh niên, ánh mắt người thanh niên đầy vẻ khiêu khích, rõ ràng không coi Diệp Thiên ra gì.

Cậu ta đến đây cũng vô số lần rồi, đến mức quen cả ông chủ và nhân viên phục vụ ở đây, và lần đầu tiên thấy Diệp Thiên.

Trong này gần như cứ ba bàn là có một bàn cậu ta quen, đến đâu cũng là người quen của cậu ta, cậu ta cũng gây ra không ít chuyện ở đây rồi, mỗi lần đều là đối phương xin lỗi, những chuyện như vậy cậu ta đã quá thành thạo.

Càng huống hồ Diệp Thiên trông như sinh viên đại học, làm gì có tư cách để cậu ta phải kiêng nể?

Thu Nhược Hi nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, để xem Diệp Thiên phản ứng như thế nào, Diệp Thiên lại giơ ngón tay cái với người thanh niên, rồi chỉ sang bên cạnh.

“Cút!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.