Chương trước
Chương sau
Thu Nhược Hi lạnh lùng nói, nói xong liền quay đầu đi, không muốn nói thêm với Diệp Thiên một câu nào nữa, hoàn toàn coi Diệp Thiên như một kẻ vô tri ngông cuồng.

Đối đầu với nhà họ Hoa và nhà họ Diệp, cả Hoa Hạ này cũng chẳng có hào môn nào lại có khí phách như vậy cả, Diệp Thiên một thân một mình lấy đâu ra tư cách và cái gan đó?

Ba cô gái Ngô Lễ Phương trước đó thấy Diệp Thiên đẹp trai tuấn tú, tuy trông có vẻ hơi gầy nhưng dưới lớp quần áo vẫn thấy có đường nét cơ bắp, bọn họ vốn có chút hứng thú với Diệp Thiên.


Nhưng mấy câu nói của Diệp Thiên lại như bát nước lạnh hắt lên người bọn họ.

Những người ngu ngốc vô tri như vậy, nếu tiếp cận với bọn họ, sẽ chỉ mang đến cho bọn họ tai họa mà thôi.

Bầu không khí của bàn này trở nên vô cùng lạnh ngắt, Tề Văn Long cười khổ, nhìn Diệp Thiên với vẻ bất lực.

Cậu ta thực sự không ngờ một buổi liên hoan tốt đẹp thế mà lại trở thành như thế này.

Nhưng cậu ta không hề có ý quở trách Diệp Thiên, chỉ là lo cho Diệp Thiên không biết sợ ai, đến lúc đó đắc tội với nhà họ Hoa và nhà họ Diệp thì không tốt!

Mọi người rõ ràng bài xích Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên không hề quan tâm, chỉ tự rót cho bản thân một ly rượu.

Sau đó, Ngô Lễ Phương, Hoàng Du, Hồ Vũ Nhiên đều hướng về phía Tề Văn Long, cùng chơi xúc xắc, oẳn tù tì uống rượu vô cùng vui vẻ, uống một cách hết mình, sáu người đã bắt đầu nam nữ ngồi đan xen nhau, hoàn toàn bỏ mặc Diệp Thiên sang một bên.

Tề Văn Long mấy lần muốn kéo Diệp Thiên cùng vào, nhưng lại bị bọn Ngô Lễ Phương khéo léo lôi đi, khiến cậu ta cũng cảm thấy bất lực, đành ra hiệu cười khổ với Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, không quan tâm chuyện này, cậu đến đây chỉ là giúp trông coi, sợ người của Khương Minh tìm đến bọn Tề Văn Long, còn mấy cô gái kia đối xử với cậu bằng thái độ gì, cậu đều mặc kệ.

“Này, uống một ly không?”.

Đúng lúc này, phía trước mặt vọng đến giọng nói của Thu Nhược Hi.

Chỉ thấy Thu Nhược Hi một tay nâng ly, chĩa về phía cậu, đôi mắt long lanh chớp chớp, đúng là người đẹp cực phẩm.

Tuy vừa rồi cô ấy không thèm quan tâm Diệp Thiên nữa, nhưng lại luôn thầm quan sát, cho dù bọn Ngô Lễ Phương bài xích Diệp Thiên, hay là trước đó cô ấy nhắc đến nhà họ Diệp và nhà họ Hoa, Diệp Thiên từ đầu đến cuối đều dửng dưng, tâm trạng không chút dao động.

Cô ấy vốn thông minh, biết rõ phép tắc sinh tồn trong xã hội này, cũng coi như hiểu biết nhiều hơn người bình thường, khí phách như của Diệp Thiên thì cô ấy chỉ nhìn thấy được của những nhân vật có chức vụ cao, nắm quyền sinh sát.

Nhưng cô ấy không hiểu, Diệp Thiên chỉ là một thanh niên trong trường đại học, sao lại có được khí phách dửng dưng với tất cả, cho dù núi Thái Sơn có sập cũng không sợ?

Sự tò mò dấy lên tâm tư muốn thăm dò của cô ấy, nên nâng ly rượu về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên lại coi như không nhìn thấy cô ấy, chỉ tự mình uống hết ly này đến ly khác.

“Cái tên này!”.

Hai mắt Thu Nhược Hi tròn xoe, trong mắt lộ vẻ tức giận.

Cô ấy chủ động nâng ly, không biết có bao nhiêu bạn nam sẽ tranh cướp để được uống cùng cô ấy ly rượu này, nhưng Diệp Thiên lại bình thản ngồi ở đó, không hề mảy may, thậm chí coi như không nhìn thấy động tác của cô ấy, thực sự đây là lần đầu tiên xảy ra trong 19 năm cuộc đời của cô ấy.

“Hừ!”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.