Đường Thiên Phong đứng phắt dậy, ánh mắt nghiêm trọng.
Lúc ông ta cảnh giác, đằng trước đã có một bóng người áo trắng xuất hiện.
Ông lão trông vẻ ngoài tiên phong đạo cốt, giống như tiên nhân giáng trần, cười nhạt lắc đầu.
“Không ngờ bốn mươi năm không trở lại, Thục Trung Đường Môn từng xưng bá tỉnh Xuyên lại sa sút đến nông nỗi phải kiêng dè người khác!”.
“Thiên Phong, cháu làm gia chủ Đường Môn thật sự khiến cụ thất vọng!”.
Ông ta nheo mắt nhìn lại, đầu tiên là ngẩn ra, có chút suy tư, nhưng chỉ chốc lát sau, vẻ mặt ông ta bỗng cứng đờ, kinh ngạc kêu lên.
“Cụ cố? Là cụ sao?”.
"Cụ cố, là cụ sao?".
Là chí tôn võ đạo mới nổi, Đường Thiên Phong trước giờ có phong thái rất bình tĩnh, nhưng bây giờ lại biến sắc, giống như gặp phải chuyện không thể tin nổi, hai mắt trợn tròn, trong giọng nói còn mang theo sự kinh ngạc vô cùng.
Còn Đường Vũ Vy ở bên cạnh không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Cô ta không hiểu, từ sau khi ông nội cô ta qua đời, người có vai vế cao nhất ở Đường Môn hiện giờ chỉ có các trưởng bối Đường Môn cùng vai vế với ông nội cô ta, nhưng bố cô ta cũng chỉ gọi những người này là chú bác mà thôi. Ông lão trước mắt này nhìn cũng chỉ bằng tuổi những người kia, sao lại được Đường Thiên Phong gọi là cụ cố chứ?
"Đã bốn mươi năm rồi, Thiên Phong, không ngờ cháu vẫn còn nhớ cụ".
Ông lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349070/chuong-793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.