Chương trước
Chương sau
"Tốt lắm, tốt lắm!".

Ông lão bỗng cười lớn.

"Còn trẻ tuổi mà đã đạt đến tu vi chí tôn bán bộ, thiên phú này còn hơn cả cụ trước kia, chỉ cần bồi dưỡng thêm, Đường Môn ta trong năm mươi năm tới sẽ lại đạt đỉnh!".


Cụ ta vừa dứt lời, đồng tử Đường Thiên Phong co lại, vô cùng ngạc nhiên nói: "Cụ cố, cụ nói nhà họ Đường ta sẽ lại đạt đỉnh, lẽ nào cụ đã..."

Ông lão chỉ cười không nói gì, thong thả cất bước, ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh chiếc bàn đá.

"Vừa nãy cụ nghe cháu nói có người mà Đường Môn ta không động vào nổi sao?".

Cụ ta cười như không cười, nhìn chằm chằm Đường Thiên Phong, trong ánh mắt có vẻ nghiêm khắc.

Đường Thiên Phong lại biến sắc, ôm quyền cúi người với ông lão.

"Cụ cố, là Thiên Phong vô dụng, thân là Môn chủ của Đường Môn mà không bảo vệ được uy nghiêm của Đường Môn, xin cụ cố trách tội!".

Ông ta vẫn luôn thấy hổ thẹn về chuyện này, thân là Môn chủ của Đường Môn, em trai ruột bị Diệp Thiên giết mà không dám trả thù, thậm chí bây giờ biết được tung tích của Diệp Thiên mà vẫn bắt con gái ruột và em vợ nhìn thấy Diệp Thiên là phải hết mực cung kính, sợ va chạm với nhau.

Đối với Đường Môn từng xưng bá Thục Trung, thống trị tỉnh Xuyên thì đúng là nỗi sỉ nhục lớn.

Nhưng thực lực của Diệp Thiên rành rành ra đó, dù ông ta không cam lòng thì cũng không thể tìm đến trả thù được. Ông ta biết rõ, trước mặt Diệp Thiên thì mình không khác gì con kiến, bất cẩn một cái, sợ rằng sẽ gặp phải kết cục khiến cả Đường Môn bị xóa sổ.

"Thiên Phong, với tu vi bây giờ của cháu, trong giới võ đạo Hoa Hạ hiện nay, chỉ có không quá mười cao thủ võ tôn có thể thắng được cháu, vậy mà còn không dám trả thù đối phương sao?".

Cụ ta chỉ ngồi yên một chỗ đã có một luồng uy thế vương giả dù Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không sợ hãi.

Đường Thiên Phong trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu thở dài đáp: "Cụ cố, không phải Thiên Phong không muốn bảo vệ uy nghiêm của Đường Môn, mà quả thực cậu ta... quá mạnh ạ!".

Sau đó, ông ta kể lại đầu đuôi mọi ân oán với Diệp Thiên.

"Diệp Lăng Thiên?".

Đôi mắt ông lão hơi nheo lại: "Người cháu nói có phải là võ tôn thiếu niên đứng đầu trong bảng xếp hạng những người mạnh nhất Hoa Hạ lần này không?".

Đường Thiên Phong nặng nề gật đầu.

"Hóa ra là cậu ta".

Ánh mắt ông lão sáng rực: "Tuy những năm nay cụ tìm phương học đạo, tìm kiếm cảnh giới võ học cao hơn ở rừng sâu núi thẳm, không màng đến chuyện đời, nhưng cũng có nghe nói đến Diệp Lăng Thiên này".

"Tuổi còn trẻ mà có thể đánh bại các cao thủ võ tôn Hoa Hạ, đứng đầu bảng xếp hạng những người mạnh nhất Hoa Hạ, nhân tài như vậy chưa từng có trong lịch sử giới võ đạo Hoa Hạ, cho dù là cụ năm đó thì cũng kém cạnh".

"Diệp Lăng Thiên quả thực là kỳ tài đương thời, cháu đúng là không phải đối thủ của cậu ta".

Tuy trong lời nói của ông lão có vẻ khen ngợi Diệp Thiên, nhưng không hề có ý kiêng dè, giống như đang kể về một thế hệ sau có tài năng trác tuyệt, trong lời khen còn mang theo mấy lời bình và chút khinh thường.
Đường Thiên Phong xấu hổ cúi đầu, năm nay ông ta đã hơn năm mươi tuổi, là người lãnh đạo Đường Môn, vậy mà lại bị một cậu thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi chèn ép cho không ngóc được đầu, khiến cho cả Đường Môn cũng bị giẫm đạp, ông ta chỉ cảm thấy hổ thẹn với ông bà tổ tiên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.