Tất cả mọi người đều im như thóc, đến thở mạnh cũng không dám, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, lại cũng không một ai dám hé răng hỏi.
Hai vị chí tôn võ thuật đều không còn động tác gì nữa, nhưng ai cũng đều muốn biết trận này rốt cuộc thắng bại ra sao!
“Rốt cuộc là ai đã thắng vậy?”.
Dược Du không ngừng nhìn về phía Diệp Thiên rồi lại nhìn sang Phan Hoài Uyên, nhưng vẫn không thể nhìn rõ hình thế, vừa rồi hai người cùng tung chiêu, rõ ràng là một chiêu quyết định thắng thua, nhưng bây giờ cả hai lại đều đã dừng tay, khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Đúng lúc này, ánh mắt cô ta đột nhiên khựng lại, cô ta chú ý đến sự thay đổi trên sắc mặt của Phan Hoài Uyên, màu đỏ máu đang âm thầm lan khắp mặt ông ta.
Còn bản thân Phan Hoài Uyên lúc này cũng lên tiếng, giọng nói đầy đắng chát.
“Đoạn Hồn? Đây là quyền pháp do ai tạo ra?”.
Diệp Thiên không cả ngoái đầu, vẫn chăm chú vào cỏ Ngân Lân, giọng nói thì đã vang ra bên ngoài.
“Đoạn Hồn là một trong ba tuyệt quyền do chính tôi tạo ra, chỉ tiếc là ông chỉ có thể nhìn thấy một quyền này thôi!”.
“Ba tuyệt quyền sao?”.
Phan Hoài Uyên ngẩng lên trời thở dài, như thể trút được gánh nặng.
“Một người chưa đến 20 tuổi lại có thể tạo ra một tuyệt kỹ võ thuật như vậy, đến Diệp Vân Long, Tiêu Ngọc Hoàng cũng phải kém xa cậu!”.
“May mà tôi may mắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348614/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.