Chương trước
Chương sau
Có lẽ đối với người khác mà nói Phan Hoài Uyên đã là kẻ mạnh hiếm có, nhưng trong mắt cậu vẫn chưa đủ, vẫn thấy chỉ bình thường mà thôi.

“Người bình thường chỉ biết chí tôn võ thuật như rồng, là nhân vật đứng trong điểm cuối của giới võ thuật, bọn họ làm sao biết được chí tôn võ thuật chẳng qua chỉ là điểm bắt đầu mà thôi!”.

Cậu khẽ lắc đầu, nực cười về sự ngu ngốc của con người.


Bao nhiêu năm nay cậu vào Nam ra Bắc, gặp hàng trăm nghìn những sự việc kỳ lạ, cậu vô cùng biết rõ, điểm cuối của võ thuật vô cùng xa xôi, chỉ chí tôn võ thuật cỏn con làm sao có thể đại diện cho cảnh giới cao nhất của võ thuật được?

Võ thuật không có điểm giới hạn, chỉ có không ngừng vươn lên mới có thể phát hiện ra nhiều điều mới.

Giao đấu với Phan Hoài Uyên lần này cậu cũng coi như đã biết về tu vi thực lực của chí tôn võ thuật, đối với những chí tôn võ thuật bình thường, cậu đã mất đi hứng thú.

Khắp cả Hoa Hạ, có lẽ người có thể khiến cậu để tâm chỉ có “Tứ Tuyệt” do Diệp Vân Long đứng đầu mà thôi.

Cậu từng dùng một chiêu đánh cho Trần Sư Hành, đệ tử của Tiêu Ngọc Hoàng bị thương nặng, nhưng không biết Tiêu Ngọc Hoàng sẽ tìm đến cậu lúc nào, nghĩ đến đây, trong lòng cậu thấp thoáng vẻ mong chờ.

Có lẽ chỉ có cao thủ ở cấp độ như Tiêu Ngọc Hoàng mới có thể khiến cậu có chút hứng thú.

Biểu cảm của những người còn lại vẫn bàng hoàng không nguôi, Phan Hoài Uyên là một trong bảy chí tôn võ thuật của bảy gia tộc, lúc này bị một quyền của Diệp Thiên đánh chết, điều này chẳng khác nào tỏ rõ những vị chí tôn võ thuật đứng sau bọn họ cũng không phải là đối thủ của Diệp Thiên sao?

Hơn nữa khi Diệp Thiên giết chết Phan Hoài Uyên, nhẹ nhàng như mây, từ đầu đến cuối không có chút nhíu mày, chứng tỏ vẫn còn dư sức, nếu Diệp Thiên dốc hết sức lực thì không biết sẽ đáng sợ đến mức nào?

“Diệp. Lăng. Thiên!”.

Dược Du nói nhẹ chậm rãi từng từ một, nhìn Diệp Thiên không chớp mắt, như thể muốn ghi nhớ kỹ dung mạo của Diệp Thiên vậy.

Cô ta biết vừa rồi Diệp Thiên chỉ dùng một chiêu đã đánh chết Phan Hoài Uyên, coi như đã bước vào hàng ngũ tông sư thiên hạ, nhìn cả Hoa Hạ thì những nhân vật đỉnh cao như “Tứ Tuyệt” cũng khó sánh nổi.

Và sau hôm nay, uy danh Diệp Lăng Thiên sẽ vang khắp Hoa Hạ, võ giả bốn phương nghe thấy cũng phải e dè.

Trong lúc mọi người đang cảm khái, Diệp Thiên đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Tất cả mọi người đều đứng hình, như thể đang bị mãnh thú nhắm vào, không dám có chút sơ suất, chỉ chờ Diệp Thiên lên tiếng.

“Chỗ cỏ Ngân Lân này, các người có muốn nữa không?”.

Diệp Thiên dửng dưng hỏi.

“Xin Diệp chí tôn tha tội, chúng tôi không dám!”.

Đại diện của sáu gia tộc kia đều vội vàng chắp tay quyền, bọn họ đứng sát vào nhau, cùng quỳ một chân xuống trước mặt Diệp Thiên, Dược Du và Chu Dương cũng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Diệp Thiên.

Trước đó Phan Hoài Uyên dùng một chưởng làm cho Tiết trưởng lão bị thương nặng đã chấn động tất cả, còn Diệp Thiên lại càng khủng khiếp hơn, đến chí tôn võ thuật mà cũng nói giết là giết, thì ai còn dám nhắc đến vấn đề cỏ Ngân Lân nữa?

Không may Diệp Thiên tức giận, giết hết tất cả, thung lũng hoa hôm nãy sẽ trở thành nơi đẫm máu, ai dám không sợ?

“Tôi biết các người đều có máu mặt cả, phía sau các người đều có một vị chí tôn võ thuật chống lưng!”.
Diệp Thiên lạnh lùng nói tiếp: “Nhưng chỗ cỏ Ngân Lân này là của Diệp Lăng Thiên tôi, bất kỳ ai dám có ý định lấy nó, thì chính là đối đầu với tôi!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.