- Vận công để chữa thương thì phải cởi sạch y phục, chứ nếu bất cẩn một chút, thì dã tràng xe cát.
Tống Thanh Thư biểu hiện khá là quái lạ.
Chu A Cửu lẳng lặng nhìn theo hắn, tựa như muốn biết được ý nghĩ trong lòng của hắn, quá một lúc lâu, khẽ thở dài:
- Ta có chút hối hận vì đã cứu ngươi…
Tống Thanh Thư áy náy với ánh mắt nàng, lẳng lặng chờ nàng nói tiếp.
Quả nhiên, Chu A Cửu ngượng ngùng tiếp tục nói:
- Vậy lát nữa ngươi hãy che đôi mắt mình lại đi..
Nàng còn có quá nhiều việc chưa có làm xong, tuy rằng ngượng ngùng xấu hổ, thế nhưng phong thái hoàng tộc khiến cho nàng rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, bình tĩnh tiếp nhận hiện thực này.
- Nếu có che kín đôi mắt tại hạ cũng vô dụng thôi.
Tống Thanh Thư lắc đầu.
- Ngươi không che mắt lại?
Chu A Cửu thay đổi sắc mặt.
- Không phải,
Tống Thanh Thư cười khổ nói,
- Bởi vì hiện tại trong cơ thể tại hạ đã không còn chân khí của Thần Chiếu kinh, lần trước bị Trương Vô Kỵ bức ép rơi xuống vực sâu, dẫn đến trong cơ thể âm dương nhị khí mất cân đối, lại thêm một lần nữa luyện một loại nội công khác, luồng chân khí mới này đã xóa đi chân khí Thần Chiếu kinh tồn tại trong người.
Chu A Cửu thấy ngực mình thắt lại, khóe miệng rỉ một vệt máu, hận hận nhìn hắn:
- Ngươi cố tình trêu đùa ta sao?
- Cũng không phải, tại hạ nhắc đến Thần Chiếu kinh trước đó chỉ là để cho công chúai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-thau-huong-cai-bien/605068/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.