Chương trước
Chương sau
 

 Bọn họ đi trong đêm tối. 

 Đi qua một đoạn đường núi gồ ghề, phía trước bỗng nhiên rộng mở thông thoáng, từng mảng hoa rực rỡ nở rộ trước mắt như thể ánh sao trên trời rơi xuống điểm xuyết trên mặt đất hoặc cũng có thể là cánh hoa trên mặt đất bay lên để trang trí cho bầu trời. 

 "Oa! Ở đây đẹp quá!" 

 Vưu Hinh xoay người lại, váy bay trong làn hoa như một chú bướm xinh đẹp nhẹ nhàng. 

 Lý Dục Thần nhìn cô, không khỏi có chút ngây ngốc. 

 "Mộng Đình..." Anh khẽ gọi một tiếng. 

 "Hửm? Anh gọi tôi sao?" Vưu Hinh quay đầu lại cười với anh. 

 Lý Dục Thần hơi sửng sốt mới biết mình lại gọi nhầm. 

 "Vưu Hinh, sao họ nói cô vẫn còn ngủ say?" 

 "Vì hồi nhỏ tôi mắc một căn bệnh lạ, phải ngủ thường xuyên, ngủ một giấc rất rất lâu, cũng không biết khi nào sẽ tỉnh dậy. Có khi vài tháng tỉnh một lần, có khi vài năm tỉnh một lần." 

 "Thì ra là vậy!" 

 Lý Dục Thần không biết nên an ủi cô như thế nào, mắc phải căn bệnh như vậy cũng không biết là may mắn hay bất hạnh. 

 "Mẹ cô đâu?" 

 Vưu Hinh lắc đầu rồi ngồi xuống giữa những bông hoa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao. 

 Khuôn mặt cô thoáng chút buồn. 

 "Hồi nhỏ, mỗi lần tôi tỉnh lại đều thấy bố uống rượu chửi bới, ông ấy mắng tôi là đồ bỏ đi chỉ biết ngủ, mẹ bảo vệ tôi thì bố lại đánh bà ấy, mẹ lại ôm tôi khóc. Tôi hỏi mẹ, bố là người xấu sao? Bà ấy nói không phải, bố không phải người xấu, bố chỉ cố chấp giống như đá trên núi thôi." 

 "Sau đó có một lần tỉnh lại, tôi không thấy mẹ nữa. Họ nói mẹ đi rồi và sẽ không bao giờ quay lại nữa. Có người thì nói mẹ chết rồi, tôi biết mẹ không chết, bà ấy lên thiên đường rồi. Mẹ đang nhìn tôi đấy, anh xem, đó là mắt của bà ấy kìa!" 

 Vưu Hinh chỉ vào bầu trời đầy sao nói. 

 "Người vừa nãy là chị gái cô sao?" 

 "Đúng vậy, chị tôi tên Ayna, chị ấy làm việc trên núi, phụ trách trông coi cáp treo. Chị tôi rất nghiêm khắc nhưng chị ấy rất tốt với tôi." 

 "Ayna, A Y Na..." Lý Dục Thần lẩm bẩm: "Tên của hai người lạ thật." 

 "Thật sao?" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn anh: "Hình như đúng là có chút vậy thật, con nhà người ta đều tên là Tố Hi, Mẫn Ân, Hiếu Châu, Nghiên Tú gì đó, chỉ có tên tôi và chị gái là đặc biệt, của chị tôi lại còn có ba chữ. À đúng rồi, tên anh trai tôi cũng rất đặc biệt, anh ấy tên Ba Kỳ Lan." 

 "Anh trai cô đâu?" 

 "Tôi cũng không biết. Anh trai rất ít khi ở nhà, cũng rất ít nói. Anh ấy là một người kỳ lạ giống như tên của anh ấy vậy." 

 Lý Dục Thần cảm thán, đây đúng là một gia đình kỳ lạ. 

 Nhưng nghĩ đến nơi kỳ lạ này, ngay cả pháp lực cũng không thể sử dụng, sức mạnh thể xác của lôi kiếp cũng sẽ biến mất thì chuyện gì xảy ra cũng là bình thường thôi. 

 "Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?" 

 "Chúng ta..." Vưu Hinh ngồi trong biển hoa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hai tay cô ta đan vào nhau rồi đặt trước ngực: "Kết hôn đi!" 

 Cô ta nói một cách tự nhiên như thể đang nói về việc ăn cơm uống nước vậy nhưng lại rất chân thành. 

 Lý Dục Thần sửng sốt, những lời bất ngờ của cô gái nhỏ này khiến anh kinh ngạc, nhất thời không biết trả lời như thế nào. 

 "Lúc anh hôn tôi, tôi đã quyết định sẽ lấy anh rồi!" 

 Cô ta quay đầu nhìn Lý Dục Thần, trên mặt nở nụ cười, trong mắt tràn đầy sự mong đợi. 

 "Anh xem, nơi này đẹp biết bao! Những bông hoa này, những vì sao này... Mẹ tôi đang ở trên trời chúc phúc cho chúng ta đấy!" 

 "Tôi…” Lý Dục Thần có hơi hổ thẹn, anh nhớ lại sự đường đột và hấp tấp vừa rồi, đáng lẽ anh không nên xâm phạm một cô gái ngây thơ như vậy: "Tôi... Tôi có vợ rồi, cô ấy tên là Mộng Đình." 

 Ánh mắt Vưu Hinh tối sầm lại, một tia thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt cô ta nhưng rất nhanh cô ta lại cười. 

 "Hầy, đúng là viển vông thật!" Cô ta thở dài rồi đứng dậy: "Tôi biết mà, cảnh đẹp đến mấy cũng không thể giữ lại được, cuộc đời cũng giống như nước trong sông vậy, cứ trôi mãi. Vì vậy tôi thích Thiên Trì, nó mãi mãi nằm yên bình trong vòng tay của những ngọn núi, núi còn thì nó sẽ còn mãi." 

 "Ngọn núi của tôi ở đâu nhỉ?" Vưu Hinh đứng giữa những bông hoa rực rỡ dường như có một sự lưu luyến vô hạn: "Chúng ta đi thôi!" 

 Cô ta lặng lẽ đi trước. 

 Lý Dục Thần lặng lẽ đi theo. 

 Hoa nở dọc đường, sao đêm theo chân. 

 Chỉ là hai người vẫn luôn một trước một sau, giữ khoảng cách một bước. Bước chân này khiến mọi điều tốt đẹp và niềm vui tan thành mây khói biến thành nỗi buồn và tiếc nuối. 

 "Vưu Hinh, đứng lại!" 

 Phía trước đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, cao lớn, khỏe mạnh, đứng đó như một ngọn núi. 

 "Anh trai!" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn người đàn ông: "Sao anh lại ở đây?" 

 "Câu này phải là anh hỏi em mới đúng, sao em lại đến đây? Đây là cấm địa mà!" Ba Kỳ Lan nghiêm nghị nói. 

 "Em..." Vưu Hinh không muốn nói ra sự thật nhưng cô ta lại không giỏi nói dối. 

 "Anh hiểu rồi." Ba Kỳ Lan nhìn Lý Dục Thần sau lưng Vưu Hinh: "Em bị tên đàn ông dị tộc này lừa rồi!" 

 "Không! Anh ấy không lừa em, là em dẫn anh ấy đến đây." 

 "Vưu Hinh, em phải biết đây là cấm địa, những người vào đây đều phải chết!" 

 "Tại sao?" 

 "Đây là lời nguyền cổ xưa, là ý muốn của thần linh." 

 "Vậy tại sao anh lại ở đây?" 

 "Vì anh là người bảo vệ của thần linh." Trên người Ba Kỳ Lan có một luồng uy thế đặc biệt như thể đã có được sức mạnh của thần linh vậy. 

 "Anh trai!" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn anh trai: "Anh muốn giết bọn em sao?" 

 Trong mắt Ba Kỳ Lan lộ ra một tia thương xót. 

 "Vưu Hinh, em là em gái của anh, anh không muốn em chết. Về nhà đi, ngủ đi! Nhưng người đàn ông đi cùng em này, anh ta phải chết!" 

 "Không! Em không cho phép anh giết anh ấy!" Vưu Hinh nói. 

 "Em muốn vì một người xa lạ mà làm trái với anh sao?" 

 "Em... Em không muốn làm trái với anh nhưng anh ấy không phải là người xa lạ, anh ấy... Anh ấy là... Anh ấy là người trong lòng em!" Trên mặt Vưu Hinh thoáng ửng hồng: "Em đã trao hết mọi thứ của mình cho anh ấy rồi! Em là Thiên Trì, anh ấy chính là ngọn núi của em, là đỉnh Bạch Đầu của em!" 

 "Em nói gì cơ?" Ba Kỳ Lan kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần: "Vưu Hinh, em làm anh thất vọng quá rồi!" 

 "Anh trai, em theo đuổi tình yêu đích thực của mình, anh nên vui mừng cho em chứ, giống như mẹ vậy!" Vưu Hinh nói. 

 "Mẹ..." Ba Kỳ Lan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt bỗng hiện lên vẻ bi thương: "Vưu Hinh, em có biết mẹ đã chết như thế nào không? Mẹ chết là vì lời nguyền của em đấy!" 


 "Vưu Hinh, bây giờ em xông vào cấm địa, quấy rầy thần linh đang ngủ say, tất cả những điều này đều ứng nghiệm lời nguyền trên người em. Anh không muốn điều đó là sự thật. Vưu Hinh, anh không muốn!" 

 Trong mắt Ba Kỳ Lan đã có nước mắt nhưng ánh mắt lại trở nên kiên định. 

 Sát khí trên người anh ta tăng lên. 

 "Nếu em muốn ngăn cản, anh sẽ giết cả em! Vưu Hinh, đừng trách anh, anh là người bảo vệ cấm địa! Toàn bộ gia tộc chúng ta đều là như vậy!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.