Chương trước
Chương sau
 

 Trong tay Ba Kỳ Lan xuất hiện một thanh đao dài, thân đao sáng loáng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của những vì sao. 

 "Anh ơi! Em cầu xin anh!" 

 Vưu Hinh lao tới ôm lấy Ba Kỳ Lan. 

 Nhưng Ba Kỳ Lan dường như không hề lay động, từ từ giơ đao lên. 

 "Anh trai!" 

 Trong giọng nói của Vưu Hinh chất chứa nỗi buồn và tuyệt vọng. 

 Cô ta ôm chặt lấy eo Ba Kỳ Lan rồi hét lớn với Lý Dục Thần: "Anh mau chạy đi! Mau chạy đi!" 

 Tất nhiên Lý Dục Thần sẽ không chạy. 

 Anh chưa bao giờ chạy trốn, càng không để một cô gái mạo hiểm tính mạng để bảo vệ mình. 

 "Vưu Hinh, để tôi!" 

 Anh bước tới, không hề sợ hãi đối mặt với lưỡi đao lạnh lẽo. 

 Ba Kỳ Lan gật đầu: "Xem ra anh cũng là một thằng đàn ông! Vưu Hinh, tránh ra, để anh ta đấu với anh." 

 Anh ta hất Vưu Hinh ra, đối mặt với Lý Dục Thần. 

 Vưu Hinh ngã vào bụi hoa rồi lại bò dậy, cô ta nhìn hai người đàn ông mà khóc nức nở. 

 Lý Dục Thần chăm chú nhìn Ba Kỳ Lan. 

 Trên người Ba Kỳ Lan có một sức mạnh như dã thú. 

 Hiện tại Lý Dục Thần không có thần thức nhưng vẫn có thể nhận ra sức mạnh này không phải từ bản thân anh ta mà là do một loại pháp thuật nào đó thêm vào. 

 Điều này chứng tỏ có thể nơi đây tồn tại pháp thuật, chỉ là pháp tắc không gian khác với bên ngoài mà thôi. 

 Có lẽ có một pháp trận vô cùng to lớn bao phủ không gian này, pháp trận được thiết kế với pháp tắc không gian và quy tắc Thiên Đạo khác với bên ngoài nên khiến anh mất đi tu vi và pháp cảnh. 

 Nhưng ở đây, làm sao lại có một pháp trận mạnh đến vậy, thậm chí có thể thay đổi cả quy tắc Thiên Đạo chứ? 

 Pháp trận tương tự mạnh nhất mà Lý Dục Thần biết cho đến hiện tại chính là kiếm trận Vạn Tiên ở trên Thiên Đô, kết nối với hư không bên ngoài vũ trụ. 

 Ngoài ra còn có bí cảnh do rồng canh giữ trong Hoang Trạch, thời không ở đó bị bóp méo, pháp tắc không gian khác với bên ngoài nhưng khi anh vào đó thì pháp lực tu vi không bị mất đi. 

 Sư huynh nói rằng trên đời có rất nhiều bí cảnh đang mở ra, chẳng lẽ đây cũng là một trong số đó? 

 Nếu đây là bí cảnh thì mình đã xông vào từ lúc nào? 

 Pháp trận mạnh mẽ này tồn tại để làm gì? 

 Là để che giấu một bí mật nào đó hay là để trấn áp một sự tồn tại mạnh mẽ như thần linh? 

 Nhìn bề ngoài Ba Kỳ Lan thì không mạnh lắm, nếu ở bên ngoài thì ngay cả Lâm Vân cũng có thể giết chết anh ta. 

 Nhưng trong không gian này, anh ta là bất khả chiến bại. 

 Anh ta là người bảo vệ cấm địa này, tương đương với việc không gian này đã mở cho anh ta một số quyền hạn nhất định, có được sức mạnh gia trì của thần linh. 

 Muốn đánh bại anh ta Lý Dục Thần chỉ có hai cách. 

 Một là phá hủy pháp trận, khiến pháp tắc không gian mất hiệu lực. 

 Nhưng một pháp trận to lớn như vậy, anh không nhìn ra được một chút manh mối nào, thậm chí còn không biết mình đã vào trận từ lúc nào, ngay cả cảnh vật trước mắt là thật hay giả anh cũng không rõ thì nói gì đến chuyện phá? 

 Hai là tìm hiểu rõ pháp tắc không gian ở đây, nắm được nguyên lý, thuận theo nó mà làm thì cũng có thể khôi phục lại tu vi pháp lực. 

 Thực ra thế giới hiện thực cũng vậy, chúng ta đều sống trong một thế giới có pháp tắc không gian đặc biệt, tất cả mọi người chỉ có thể sống dưới những quy tắc do Thiên Đạo đặt ra. 

 Cái gọi là tu hành hoặc là phá vỡ quy tắc hoặc là tìm hiểu rõ nguyên lý của quy tắc, trước là nghịch thiên, sau là thuận thiên. 

 Đao của Ba Kỳ Lan bổ xuống. 

 Lý Dục Thần nhảy sang một bên. 

 Ánh sáng trắng lóe lên, lưỡi đao lướt qua vai anh. 

 Anh cảm thấy một cơn đau, máu bắn tung tóe nhuộm đỏ cả quần áo anh. 

 'Rốt cuộc vẫn chậm!' 

 Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, cẩn thận cảm nhận sức mạnh truyền đến từ đao của Ba Kỳ Lan. 

 Sức mạnh đặc biệt trên người Ba Kỳ Lan chính là điểm yếu duy nhất của pháp tắc không gian này. 

 Không gian này không cho phép pháp lực tồn tại đã mở cho Ba Kỳ Lan một quyền hạn đặc biệt, tương đương với việc mở cửa sau. 

 Khi đao thứ hai của Ba Kỳ Lan chém tới, anh lại nhảy sang một bên. 

 Nhưng lần này, anh không né tránh mà chủ động nghênh đón. 

 Lưỡi đao cắt vào nách anh, đâm vào ngực anh. 

 Vưu Hinh hét lên một tiếng. 

 Nhưng Lý Dục Thần không nghe thấy, anh tập trung toàn bộ sự chú ý vào sức mạnh truyền đến từ đao và lưỡi đao. 

 Trong khoảnh khắc đó, anh đã tìm ra lỗ hổng của pháp tắc không gian này, khiến mình có được quyền hạn không gian giống như Ba Kỳ Lan. 

 Trong nháy mắt, pháp lực và thể xác của anh đều trở nên mạnh lên. 

 Mặc dù vẫn còn chênh lệch rất lớn so với thực lực ban đầu của anh nhưng như vậy đã đủ để anh chống lại Ba Kỳ Lan. 

 Thân đao kẹt trong lồng ngực anh nên không thể tiến thêm được nữa. 

 Ba Kỳ Lan sửng sốt, nghi ngờ nhìn Lý Dục Thần. 

 Ngay lúc này, trên thân đao lóe lên một tia chớp, quấn quanh như rắn, uốn lượn đến tay cầm đao của Ba Kỳ Lan. 

 Ba Kỳ Lan rên lên một tiếng, cơ thể bị hất văng ra ngoài rồi ngã vào bụi hoa. 

 "Anh trai!" 

 Vưu Hinh chạy đến bên Ba Kỳ Lan, lay lay người anh ta. 

 "Anh ta... Không sao đâu! Chỉ là... Ngất đi thôi!" 

 Lý Dục Thần nói hơi khó khăn, dù sao thì ngực anh vẫn còn cắm một thanh đao dài. 

 Pháp lực của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ tìm được một chút lỗ hổng của pháp tắc không gian này thôi, không đủ để anh phớt lờ vết thương này. 

 Anh bước tới, chân bước loạng choạng, suýt ngã. 

 "Này!" Vưu Hinh đứng dậy, một tay đỡ anh: "Anh không sao chứ?" 

 Nhìn thấy vết thương ở ngực và máu của anh, cô ta sắp khóc đến nơi. 

 Lý Dục Thần nắm lấy cán đao, khó khăn rút từng chút một. 

 Vưu Hinh như nghe thấy tiếng kim loại và xương cọ xát vào nhau. 

 "Anh sẽ không sao đâu! Nhất định sẽ không sao đâu!" Cô ta lẩm bẩm như đang cầu nguyện. 

 "Mau đi!" Lý Dục Thần nói: "Tôi phải tìm một nơi để chữa thương." 

 Vưu Hinh đỡ anh đi về phía trước dọc theo con đường đầy hoa. 

 Máu nhỏ giọt trên đường. 

 Bọn họ đi vào rừng, tìm thấy một hang động rồi chui vào trong. 

 Hang động rất tối, chỉ có cửa hang có một chút ánh sáng. 

 Lý Dục Thần tìm một nơi khô ráo ở cửa hang ngồi xuống, bắt đầu ngồi thiền. 

 Anh phải lợi dụng lỗ hổng nhỏ của pháp tắc không gian này để nhanh chóng chữa lành vết thương, sau đó tìm cách mở rộng quyền hạn của mình trong không gian này. 

 Pháp lực ít ỏi hiện tại của anh không mở được pháp bảo không gian nên không lấy được thuốc và pháp khí. 

 Máu chảy từ vết thương ở sườn xuống. 

 Anh cảm thấy choáng váng. 

 Vưu Hinh muốn tiến lên làm gì đó nhưng lại sợ làm phiền anh. Cô ta đành quỳ xuống ở cửa hang, cầu nguyện thầm với bầu trời. 

 "Thần linh ơi, xin hãy tha cho anh ấy, đừng để anh ấy chết, tôi nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của anh ấy!..." 

 Gió thổi vào rừng cây như tiếng khóc của phụ nữ. 

 Vài đám mây đen trôi tới che khuất cả bầu trời đầy sao. 

 "Vưu Hinh, các người ở đâu? Ra đây cho anh!" 

 Giọng nói của Ba Kỳ Lan truyền theo tiếng gió. 

 Vưu Hinh vội vàng chạy vào hang kéo Lý Dục Thần dậy. 

 "Nhanh lên, anh trai tôi đuổi tới rồi!" 

 Bọn họ đi vào sâu trong hang rồi trốn vào bóng tối. 


 Lý Dục Thần cảm thấy một thân thể ấm áp ôm chặt anh từ phía sau, hơi thở như hoa lan phả vào tai anh. 

 "Dục Thần, tôi sẽ không để ai làm hại anh đâu! Trừ khi tôi chết!" 

 Nghe câu này, thân thể Lý Dục Thần run lên, trong đầu như sấm nổ. 

 "Mộng Đình!" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.