Chương trước
Chương sau
 

 “Vưu Hinh...” 

 Lý Dục Thần lặng lẽ đọc tên của cô ta. 

 Trời đã hoàn toàn tối, ánh trăng chiếu vào cơ thể cô ta phủ thêm lên người cô ta một luồng ánh sáng thánh thiện. 

 Anh đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt và đường chân tóc của cô ta. 

 “Mộng Đình!” 

 Lý Dục Thần cũng không biết vì sao mà anh lại nhớ đến Lâm Mộng Đình. 

 Ngũ quan của cô gái đang đứng trước mặt anh hoàn toàn khác với Lâm Mộng Đình nhưng lại khiến anh cảm thấy hai người bọn họ rất giống nhau. 

 “Mộng Đình là ai?” Vưu Hinh tò mò hỏi. 

 “Cô ấy là vợ của tôi.” 

 “À, thế thì chắc chắn cô ấy rất xinh đẹp.” 

 “Đúng vậy, cô ấy cũng đẹp giống cô vậy.” 

 Ngay vào lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: “Vưu Hinh! đang nói chuyện với ai đấy?” 

 Sau đó đèn được bật sáng lên, một người đàn ông lao ra khỏi nhà, trong tay còn cầm theo một cây gậy gỗ. 

 “Được lắm, mày lại dám hẹn hò với cái thằng ất ơ nào đấy! Để tao xem xem là tên yếu đuối từ đâu đến dám đánh chủ ý lên Vưu Hinh của nhà tao.” 

 Vưu Hinh giật mình, vội vã kéo Lý Dục Thần bỏ chạy. 

 “Chạy nhanh lên, đó là bố tôi! Ông ấy sẽ đánh chết anh mất!” 

 Lý Dục Thần chạy theo sau Vưu Hinh. 

 Nhưng phía sau còn có giọng nói giận dữ của bố Vưu Hinh: “Các người chạy đi đâu! Các người đứng lại! Ta muốn đánh chết các ngươi!” 

 “Vưu Hinh, con khốn này, tao biết ngay sẽ chẳng có chuyện tốt đẹp nếu mày tỉnh lại mà. Đạo Lăng đại nhân vừa mới tuần tra nơi này, để đề phòng ảnh hưởng của phía bên kia sẽ gây ra những chuyện làm bài hoại thuần phong mỹ tục đấy. Mày dám lén lút qua lại với đàn ông, tao sẽ cho mày biết tay!” 

 Người dân trong thôn bị ông ta làm phiền, đèn lần lượt được bật lên, thậm chí ngay cả chó cũng sủa theo. 

 Các thôn dân bước ra khỏi nhà và nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

 “A, thì ra là Vưu Hinh lén lút qua lại với đàn ông à!” 

 “Vưu Hinh hôn mê nhiều năm như vậy, vừa mới tỉnh dậy đã được bao lâu đâu mà, sao cô ta có thể lén lút qua lại với đàn ông được cơ chứ?” 

 “Thằng đấy ở đâu đến thế? Có phải hắn đến từ bên kia núi không? Bắt hắn lại, đừng để hắn chạy mất!” 

 "Đúng, đừng để hắn chạy mất! Vưu Hinh là một cô gái đơn thuần, nhất định đã bị hắn lừa! Bên kia núi có rất nhiều kẻ lừa dối!!" 

 "Bắt hắn lại! Đánh chết hắn!" 

 ... 

 Càng ngày càng có nhiều người cầm theo cả gậy gỗ và rìu ra để chặn đường ra khỏi thôn. 

 Chó trong thôn cũng sủa inh ỏi. 

 Lý Dục Thần mặc cho Vưu Hinh kéo anh đi, chạy trái chạy phải trong thôn nhỏ. 

 Chẳng mấy chốc, bọn họ đã bị chặn ở một góc nhỏ. 

 Mọi người dồn đến, bố của Vưu Hinh đứng ở phía trước. 

 Trông ông ta rất thô lỗ, râu ria mọc đầy mặt, đôi mắt đầy tơ máu, vừa mở miệng đã ngửi thấy đầy mùi rượu. 

 “Vưu Hinh, con khốn này, mày hủy hoại thanh danh của tao, mau theo tao về nhà!” 

 "Không!" Vưu Hinh trở lên bướng bỉnh, cô ta nắm chặt tay của Lý Dục Thần: "Con sẽ không về với bố đâu!” 

 “Khốn kiếp! Con khốn kia! Mày thà đi với cái thằng ất ơ này chứ không cần về nhà nữa sao?” 

 “Anh ấy không phải thằng ất ơ nào hết! Anh ấy đến từ bên kia núi, bởi vì quần áo của anh ấy ướt nên con mới đưa quần áo của anh trai cho anh ấy thay.” 

 Lời của Vưu Hinh đã xác nhận suy đoán của các thôn dân. 

 “Quả nhiên là người đến từ bên kia núi! Người từ bên kia núi sang đây để lừa gạt nữ thần của chúng ta!” 

 “Vưu Hinh, cháu vẫn luôn hôn mê nên không biết người ở bên ngoài xấu xa đến mức nào đâu, cháu mau về với bố đi!” 

 ... 

 Mọi người mỗi người một câu cố gắng khuyên nhủ cô ta nhưng Vưu Hinh vẫn đứng im bất động và vô cùng kiên định bảo vệ Lý Dục Thần ở phía sau lưng. 

 “Vưu Hinh, nếu mày còn tiếp tục bảo vệ hắn, thì ngay cả mày tao cũng đánh luôn!” 

 Bố của Vưu Hinh giơ cây gậy gỗ lao đến. 

 Vụt lại 

 Vưu Hinh đối mặt với cây gậy gỗ mà không hề né tránh, ánh mắt kiên định lạ thường. 

 “Bố đánh con đi, đánh chết con như bố đánh chết mẹ ấy!” Cô ta nói. 

 Lời của Vưu Hinh đã chọc giận bố cô ta, ông ta rất tức giận, lực trên tay cũng tăng lên không ít. 

 Lý Dục Thần kéo Vưu Hinh về phía sau anh. 

 Nhưng khi anh nhìn thấy bố của Vưu Hinh đã lao đến trước mặt mình và vung cây gậy gỗ lên không trung thì anh chợt giật mình. 

 Bởi vì anh phát hiện anh không thể xuất ra chút pháp lực nào. 

 Anh giơ tay lên làm động tác đỡ cây gậy theo bản năng. 

 Một tiếng ‘rắc’ vang lên, cây gậy gỗ vỡ thành hai khúc. 

 Trên cánh tay của anh truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. 

 Sao có thể như vậy? 

 Lý Dục Thần kinh ngạc nhìn cánh tay sưng tấy của mình. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Trải qua hai lần lịch kiếp, cơ thể của anh vốn dã trở lên cứng chắc như kim cương, ngay cả đạn cũng có thể dễ dàng chặn lại, thế mà giờ đây anh lại bị thương bởi một cây gậy gỗ! 

 Anh nhìn khắp xung quanh, dường như có một sức mạnh bí ẩn nào đó đã bao trùm nơi đây, khiến anh mất hết pháp lực và trở nên giống như một người bình thường. 

 Bố của Vưu Hinh sửng sốt một lúc vì cây gậy gỗ bị gãy, sau đó ông ta lại tức giận tìm kiếm xung quanh rồi nhặt một chiếc rìu ở trong góc tường lên và bước đến với vẻ mặt hung dữ. 

 "Đánh chết hắn đi!" 

 "Giết chết hắn!" 

 Sau lưng ông ta chính là những tiếng gầm giận dữ của dân làng và những tiếng chó sủa điên cuồng. 

 “Gâu gâu gâu...” 

 Lý Dục Thần chịu đựng cơn đau, anh cố gắng bình tĩnh nhất có thể và sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình. 

 Không bình thường, chuyện này tuyệt đối không bình thường. 

 Cho dù có một trận pháp thần kỳ nào đó đảo ngược trục tâm linh của trời đất và khiến bản thân anh mất đi pháp lực thì cơ thể sau khi lịch kiếp cũng sẽ không biến mất. 

 Nếu đã tôi luyện thành thép thì sẽ không đột nhiên biến trở lại thành quặng sắt. 

 Chiếc rìu đang lao về phía anh. 

 Anh không thể ngăn cản nó nhưng nếu anh né tránh thì nhất định nó sẽ chém về phía Vưu Hinh đang ở phía sau. 

 Vì để cứu anh mà cô gái này đã tình nguyện bị bôi nhọ thanh danh. Một cô gái giống như vậy thì sao anh có thể nhẫn tâm nhìn cô ta bị thương được? 

 “Mau tránh đi, bố tôi thật sự sẽ giết chết anh đấy!” 

 Vưu Hinh hét lên, cố gắng kéo Lý Dục Thần ra phía sau để cô ta tự mình chịu nhát rìu này. 

 Đương nhiên Lý Dục Thần không chịu. 

 Vì thế hai người bọn họ liền ôm lấy nhau. 

 Lý Dục Thần ôm cô ta thật chặt rồi xoay người chĩa lưng về hướng của chiếc rìu đang bổ xuống. 

 Anh cảm nhận được sự mềm mại ở trong vòng tay, gần như khuôn mặt của anh đang kề sát mặt của cô ta, anh cũng nhìn thấy nỗi buồn và những giọt nước mắt trong veo trong đôi mắt ấy. 

 "Tại sao..." cô ta nhẹ nhàng hỏi. 

 Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị hôn. 

 Giống như ngọn lửa thắp sáng trong đêm tối, ngọn lửa bùng cháy cùng hơi ấm đã bao bọc lấy cô ta và anh. 

 Lý Dục Thần cảm nhận được tiếng rít ở phía sau lưng, đó là tiếng rìu vụt qua trong không khí. 

 “Bố! Bố dừng tay lại!” 

 Giọng nói của một người phụ nữ vang lên. 

 "Chị!" Trong mắt Vưu Hinh lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. 

 Lý Dục Thần quay người lại, anh nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm chặt bố của Vưu Hinh. 

 “Bố, bố điên rồi sao? Đấy là Vưu Hinh! Là con gái của bố mà!” 

 “Ayna, buông bố ra! Đấy không phải là con gái của bố! Đấy là một con khốn xấu xa! Nó đã hủy hoại gia phong của gia đình chúng ta! Bố muốn đánh chết đôi cẩu nam nữ này!” 

 “Vưu Hinh, chạy mau! Mau chạy đi!” Chị gái Ayna hét lên. 

 Lúc này Vưu Hinh mới như tỉnh lại từ trong mộng rồi kéo Lý Dục Thần chạy ngang qua người bố cô ta. 

 Nhưng con đường ra khỏi thôn đã bị thôn dân chặn lại nên hai người bọn họ không còn đường nào để đi. 

 Bọn họ trèo lên bức tường khá thấp ở bên cạnh, phía sau nó chính là một sơn cốc sâu thẳm. 

 Mấy con chó đuổi sát theo bọn họ, mặc dù chúng không tiến lên cắn nhưng vẫn một mực đuổi theo và sủa điên cuồng. 

 Ánh đèn pin và tiếng bước chân lộn xộn của thôn dân càng ngày càng gần hơn. 

 Vưu Hinh do dự một lát, sau đó kéo Lý Dục Thần nhảy xuống sơn cốc sâu thẳm. 


 Lý Dục Thần phát hiện linh khí của nơi này vô cùng dồi dào nhưng anh vẫn không thể nào khôi phục được pháp lực của bản thân, cơ thể yếu ớt giống như một đứa trẻ sơ sinh. 

 Điều này khiến anh cảm thấy rất ngột ngạt, như thể mặt anh bị che lại bằng mặt nạ dưỡng khí, cũng giống như phổi bị mất khả năng hô hấp. 

 "Đây là nơi nào?" Anh hỏi. 

 “Tôi cũng không biết.” Vưu Hinh nói: “Chưa từng có người đi vào trong này, người xưa đều nói nơi này chính là cấm địa.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.