Chương trước
Chương sau
 

 “Chờ một chút!”, Tra Na Lệ với tay gọi Mã Sơn, giọng nói có phần căng thẳng: “Tôi… Tôi… Cũng không ghét anh tới mức đó!” 

 “Thật ư?”, Mã Sơn xoay người lại nhìn cô ta. 

 Tra Na Lệ gật đầu: “Mặc dù anh hơi ngốc nhưng lại rất hài hước, chỉ có điều da mặt quá dày! Đáng ghét!” 

 “Không phải em nói là không ghét anh à?”, Mã Sơn ngạc nhiên hỏi. 

 Tra Na Lệ sững sờ, mắng: “Đồ ngốc! Đáng ghét!” 

 Nói xong, cô ta thở phì phò xoay người rời đi. 

 Mã Sơn đang định đuổi theo thì bỗng hét lên đau đớn, ôm ngực, ho ra một búng máu. 

 Tra Na Lệ quay đầu lại nhìn thấy, vội vàng chạy tới đỡ Mã Sơn, giật mình hỏi: “Anh sao vậy? Cái tên ngốc này! Con bọ này có độc, sao anh lại ăn thật chứ?” 

 Cô ta điểm huyệt trên người Mã Sơn rồi lấy một lọ thuốc ra, dốc hai viên ra lòng bàn tay, đút cho Mã Sơn ăn. 

 Sau đó, cô ta xoa nhẹ ngực Mã Sơn: “Khỏe lại chưa?” 

 Mã Sơn tái mặt, nằm trong ngực cô ta: “Na Lệ... Anh không xong rồi...” 

 Thấy Mã Sơn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, Tra Na Lệ hơi ngờ vực: “Không đúng, chân khí trong người anh rất mạnh, cổ trùng đã bị anh giết chết rồi, trong cơ thể anh chỉ có chất độc của cổ trùng đã chết, đáng lẽ ra uống thuốc vào là không sao nữa chứ!” 

 “Na Lệ, nếu như anh chết, xin em đừng buồn vì anh…” 

 “Nói vớ vẩn gì vậy!”, Tra Na Lệ vội la lên: “Anh không chết được đâu! Tôi sẽ không để anh chết!” 

 “Na Lệ, anh lạnh...” 

 Tra Na Lệ ôm chặt người Mã Sơn: “Thế này có đỡ hơn không?” 

 “Na Lệ, anh không muốn chết ở đây. Em dìu anh tới... Tới...” 

 “Anh muốn đi đâu?” 

 Mã Sơn rút tấm thẻ phòng ra: “Phòng Đại Đô Hội không ở thì phí…” 

 “Cút!” 

 Tra Na Lệ nhìn thấy thẻ phòng mới hiểu ra Mã Sơn đang giả vờ bèn vứt anh ta xuống đất. 

 Huỵch! 

 “Ôi!”, Mã Sơn xoa mông lồm cồm bò dậy, vừa đuổi theo vừa gọi: “Na Lệ, chờ anh một chút...” 

 Lúc Mã Sơn trở lại sòng bạc, đêm đã khuya. 

 “Anh Mã, chị Mã, mời đi theo tôi”. 

 Giám đốc quan hệ khách hàng đã đứng chờ ở cửa sòng bạc từ trước, thấy bọn họ tới bèn dẫn lên trên phòng VIP xa hoa trên tầng. 

 Đây là căn phòng được chuẩn bị riêng cho những vị khách đặc biệt. 

 Có một số người tới sòng bạc ở Hào Giang có thân phận đặc biệt, không tiện lộ diện trước công chúng nhưng lại muốn chơi một chuyến. 

 Hoặc là có một số khách hàng cực kỳ lớn, chi mạnh tay, không muốn chơi chung với mọi người ở phòng khách quý. 

 Sòng bạc sẽ mời bọn họ tới căn phòng riêng đặc biệt này. 

 Nơi này được trang trí xa hoa mà ấm áp, không khiến người ta cảm thấy áp lực. Ngoài nhân viên chia bài ra còn có tay vịn tiếp khách, nếu mệt thì có thể qua căn phòng kế bên nghỉ ngơi, hưởng thụ sự phục vụ chuyên nghiệp, về phần nội dung phục vụ là gì thì chỉ có người vào đó mới biết. 

 Thông thường, số lượng người chơi trong phòng nhỏ này chỉ từ năm đến mười người. Nếu ít quá thì không có không khí, nhiều quá thì không có đẳng cấp. Nếu như không có đủ người thì sòng bạc sẽ đứng ra tìm người hoặc đích thân tham gia cuộc chơi. 

 Nhưng hầu hết mọi lần, người của sòng bạc chỉ chơi cùng mà không thắng tiền của khách, để tránh người khác hiểu lầm sòng bạc giở trò. Ở sòng bạc, giả vờ yếu, nhường khách thắng mới là bí quyết cốt lõi. 

 Chỉ có một tình huống ngoại lệ. Đó chính là với những người như Mã Sơn, bọn họ đã thắng quá nhiều tiền ở sòng bạc nhưng sòng bạc lại không bắt được chứng cứ gian lận của đối phương. 

 Lúc này, sòng bạc sẽ cử cao thủ đích thực tới. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Không phải bọn họ không trả nổi số tiền này mà là bọn họ cần lấy lại danh dự. 

 Nếu như cứ thế để khách hàng mang tiền đi thì sau này bọn chơi bài bịp trên toàn thế giới đều sẽ đổ hết về đây. 

 Mục đích của Mã Sơn là gặp Thái Hòa Trung, cho nên anh ta phải thắng Hứa Trí Thắng trước. 

 Mặc dù Hứa Trí Thắng không nổi tiếng bằng Thái Hòa Trung nhưng cũng là một cao thủ có tiếng. Nếu không, sòng bạc đã không giao phòng khách quý duy nhất không giới hạn số tiền đặt cược cho anh ta quản lý. 

 Hơn nữa, anh ta vẫn còn trẻ, có thể nói là tiền đồ thênh thang. 

 Nhưng hôm nay Hứa Trí Thắng bắt buộc phải thắng. Hoặc là bắt Mã Sơn nhè hai tỷ ra, hoặc là bắt được chứng cứ gian lận của Mã Sơn. Nếu không, cuộc sống tốt đẹp ở Hào Giang của anh ta sẽ chấm hết. 

 “Anh Mã, chúng ta chơi gì?”, Hứa Trí Thắng hỏi. 

 Mã Sơn ngồi ở một đầu của chiếc bàn dài chơi đánh bạc, liếc nhìn xung quanh. Tuy căn phòng này nhỏ nhưng anh ta biết số camera giấu kín ở đây không hề ít hơn so với ở phòng khách quý. 

 Ngay cả chiếc bàn này cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu cơ quan. 

 Hơn nữa còn có Hứa Trí Thắng ngồi đối diện, nhân viên chia bài đứng ở một cạnh bàn và nhân viên phục vụ đứng cung kính hai bên bàn, biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào anh ta. 

 Muốn gian lận ở đây gần như là không thể. 

 Nhưng sòng bạc thì có thể, bởi vì người duy nhất giám sát Hứa Trí Thắng chỉ có một mình Mã Sơn. 

 Ngoại trừ Hứa Trí Thắng, Mã Sơn còn phải giám sát động tác chia bài của nhân viên. 

 Chỉ có đồ đần mới tin đây là một ván bài công bằng. 

 Mã Sơn không ngu, anh ta không hề nắm chắc phần thắng. 

 Nhưng anh ta vẫn không quan tâm, bởi vì sau lưng anh ta có Lý Dục Thần. 

 Mã Sơn không giấu giếm, nói cho cô ta biết: “Anh muốn gặp Thái Hòa Trung”. 

 Tra Na Lệ nói: “Chú tôi và vua sòng bài Hà Gia Xương có quan hệ không tồi, nếu các anh muốn gặp Thái Hòa Trung thì có thể nhờ ông ấy giới thiệu”. 

 Mã Sơn vỗ đùi: “Sao em không nói sớm! Nếu biết trước chú được nể mặt như vậy thì đâu cần phải phiền phức thế này chứ”. 

 Tra Na Lệ lườm anh ta một cái: “Là chú của tôi, không phải chú của anh”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.