Chương trước
Chương sau
 

 Mã Sơn nói: “Chú chứ có phải bố đâu, anh còn gọi cảnh sát là chú nữa đấy!” 

 Tra Na Lệ bĩu môi, nhất thời không phản bác được, lấy điện thoại di động ra gọi cho chú của cô ta. 

 Mã Sơn nhìn cô ta gọi điện thoại, cười hì hì đắc ý, nhủ thầm: “Chỉ là chuyện sớm muộn thôi!” 

 Tra Na Lệ nghe thấy nhưng tiếng Tra Elsey quở mắng ở đầu bên kia khiến cô ta không rảnh trách móc Mã Sơn. 

 “Cháu đang làm gì vậy? Vừa rồi chú nghe nói có người thắng hai tỷ rưỡi ở sòng bạc của nhà họ Hà, hóa ra cô gái đó chính là cháu!”, giọng Tra Elsey rất phẫn nộ: “Cháu muốn làm gì? Hả? Cháu có biết là cháu và tên Mã Sơn kia đã nổi tiếng khắp Hào Giang rồi không? Dám tới phá chuyện làm ăn của nhà họ Hà còn muốn nhờ chú tới gặp vua sòng bài, cháu bảo chú phải ăn nói thế nào với Hà Gia Xương? Nói là cháu gái của tôi thắng hai tỷ rưỡi ở sòng bạc nhà ông hả?” 

 “Chú à, chúng cháu chỉ muốn gặp Thái Hòa Trung thôi. Chỉ cần gặp Thái Hòa Trung thì sẽ trả hai tỷ rưỡi cho bọn họ”, Tra Na Lệ nói. 

 “Trả cho bọn họ? Cháu nói nghe nhẹ nhàng lắm! Đây là vấn đề hai tỷ rưỡi ư? Vua sòng bài không chịu nổi chuyện để mất hai tỷ rưỡi à? Cái mà vua sòng bài không thể mất được đó chính là thể diện!”, Tra Elsey càng nói càng giận: “Cháu có biết không, gần đây phương Tây đang kiếm chuyện, mấy sòng bài khác ở Hào Giang đã bắt tay nhau để chơi xỏ nhà họ Hà. Lúc này, các cháu lại tới phá chuyện làm ăn của nhà họ Hà, cháu nghĩ nhà họ Hà sẽ nghĩ như thế nào? Chuyện này cháu tự nghĩ cách đi, đừng tìm chú, cũng đừng nói cháu là người nhà họ Tra, lôi nhà họ Tra vào chuyện này!” 

 Nói đến đây, Tra Elsey chợt nhớ tới một chuyện: “Khoan đã, vừa rồi cháu nói là… Bọn cháu hả? Nghĩa là sao? Cháu có quan hệ gì với tay họ Mã kia?... Alo… Alo alo…” 

 Tra Na Lệ đã cúp điện thoại. 

 Với công lực hiện tại của Mã Sơn, mắt anh ta rất tinh, tai cũng rất thính, nếu Tra Na Lệ không cố ý né tránh thì anh ta có thể nghe rõ mười mươi nội dung cuộc điện thoại. 

 Lúc này, anh ta mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ngại ngùng nói: “Xin lỗi em, Na Lệ, anh đã không cân nhắc đến việc em là người nhà họ Tra. Chú em nói đúng, anh không thể kéo cả nhà em vào chuyện này được. Nhân lúc bọn họ chưa nhận ra em, em mau đi đi”. 

 Mã Sơn đột nhiên nói chuyện nghiêm túc như vậy, Tra Na Lệ lại thấy không quen, cô ta nói: “Tôi đi thì anh làm thế nào?” 

 Mã Sơn nói: “Còn làm thế nào nữa, chỉ cần thắng tay giám đốc Hứa kia, gặp được Thái Hòa Trung thì nhiệm vụ của anh coi như đã hoàn thành”. 

 Tra Na Lệ lắc đầu: “Không có tôi, anh không thắng nổi đâu”. 

 “Ai bảo vậy?”, Mã Sơn không phục: “Em đừng xem thường anh, anh đã học được mánh chơi bài bịp của cao thủ rồi, chưa chắc tên họ Hứa này đã là đối thủ của anh”. 

 Tra Na Lệ nói: “Nơi này là sân nhà của người ta, anh giở trò gian lận chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết! Thôi, làm người tốt thì làm cho trót, tôi đi với anh. Hơn nữa, hai tỷ rưỡi kia có một nửa là của tôi, anh đừng hòng quỵt!” 

 Mã Sơn mừng rỡ, cười nói: “Vậy chúng ta đi đăng ký kết hôn trước đi, đăng ký xong, nó sẽ là tài sản sau hôn nhân, anh có muốn chiếm làm của riêng cũng không được”. 

 “Cút!” 

 ... 

 “Chơi xì tố đi”, Mã Sơn nói. 

 “Được, chơi”, Hứa Trí Thắng gật đầu với người chia bài. 

 Người chia bài lấy ra hai bộ bài mời Mã Sơn kiểm tra. 

 Mã Sơn vẫn phóng khoáng như cũ, phẩy tay nói: “Không cần, các anh là sòng bạc lớn, tôi tin các anh”. 

 Người chia bài bắt đầu chia bài. 

 Mã Sơn đặt cược rất tùy ý, hoàn toàn không chú ý vào bài, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía Tra Na Lệ ngồi bên cạnh liếc mắt đưa tình. 

 “Vợ à, em xem bài đi!” 

 Gần như mỗi lá bài Mã Sơn đều nhờ Tra Na Lệ xem rồi tranh thù sờ tay của cô ta. 

 Lần nào Tra Na Lệ cũng đập mu bàn tay của anh ta, nói: “Đáng ghét”. 

 Dáng vẻ của hai người khiến Hứa Trí Thắng nhíu mày. Mẹ kiếp, đây nào phải là đi chơi bài, rõ ràng là coi sòng bạc là khách sạn cho cặp đôi nghỉ dưỡng! 

 Bọn họ cứ thế chơi mười mấy ván. Bất kể Hứa Trí Thắng dụ dỗ hay chọc giận thế nào, Mã Sơn cũng không mắc câu, không chơi bẩn, cũng không đặt cược lớn. 

 Sau mười mấy ván, anh ta chỉ mới thua vài triệu. 

 Hứa Trí Thắng nóng ruột. Nếu như tên này cứ chơi như thế này thì có ba ngày ba đêm cũng không thể chơi hết được hai tỷ rưỡi. 

 Thấy bọn họ liếc mắt đưa tình với nhau, Hứa Trí Thắng càng nhìn càng tức. 

 “Ông chủ Mã, chơi nhỏ thế này thật không giống tác phong của anh”. 

 “Nhỏ ư?”, Mã Sơn nhìn mặt bàn một cái: “Hình như đúng là hơi nhỏ một chút, vậy hay là tôi chơi lớn hơn nhé?” 

 Hứa Trí Thắng cười gằn một tiếng: “Được, vậy chúng ta tăng tiền cược lên mười triệu nhé?” 

 Mã Sơn lắc đầu: “Vậy vẫn quá nhỏ”. 

 “Vậy Ông chủ Mã muốn chơi lớn cỡ nào?” 

 “Đã chơi xì tố thì phải tất tay, chơi luôn một ván hai tỷ rưỡi ấn định thắng thua, anh thấy sao?” 

 Hứa Trí Thắng kinh ngạc. 

 Một ván hai tỷ rưỡi ấn định thắng thua. Anh ta chưa từng chơi cược lớn như vậy bao giờ. 

 Mặc dù anh ta rất tự tin vào kỹ năng chơi bài của mình, mặc dù nơi này là sân nhà của anh ta, từ nhân viên chia bài, nhân viên phục vụ đến vệ sĩ, tất cả đều là người của anh ta, là cao thủ trong số các cao thủ, ngoài ra còn có mấy chục camera, máy cảm ứng hồng ngoại, thế nhưng Hứa Trí Thắng vẫn thấy hơi hoảng hốt. 

 Anh ta nheo mắt nhìn chằm chằm Mã Sơn. 

 Rốt cuộc đối phương dựa vào đâu mà dám chơi tất tay? 

 “Ông chủ Mã nghiêm túc chứ?” 


 Chợt nhớ ra Tra Na Lệ đang ngồi ngay bên cạnh, anh ta cười gượng: “Đó chỉ là ví von, ví von thôi!” 

 Hứa Trí Thắng nói: “Vậy, Ông chủ Mã, chúng ta bắt đầu đi”. 

 Nói rồi định bảo người chia bài bắt đầu chia bài. 

 Mã Sơn nói: “Chờ một chút!” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.