Chương trước
Chương sau
 

 Mã Sơn vốn muốn đưa Tra Na Lệ tới nhà hàng Michelin nổi tiếng gần đây để nếm thử món ăn Quảng Đông ngon nhất ở Hào Giang. Suy cho cùng thì thắng hơn hai tỷ, ăn một bữa Michelin có là gì. 

 Nhưng Tra Na Lệ không thích, khăng khăng tới quán vỉa hẻ, gọi cho mỗi người một bát cháo cua thịt viên. 

 Hương vị của món cháo cua này không tồi nhưng từ nhỏ Mã Sơn đã ăn hàng vỉa hè nhiều, từ lâu đã quen với bầu không khí ồn ào ở đây nên không có cảm xúc gì mấy. 

 Trái lại, Tra Na Lệ ăn rất say sưa ngon lành. 

 Thấy Tra Na Lệ không kén ăn, không có thói tiểu thư, có thể ăn uống vui vẻ ở quán vỉa hè, trong lòng Mã Sơn cũng vui vẻ, thái độ cũng càng thêm ân cần. 

 “Vợ à, em có muốn ăn thử món cá khoai xóc muối tiêu không?” 

 “Vợ à, anh thấy đằng kia có món cua rang, anh đi mua cho em một suất nhé”. 

 ... 

 Đứng trước sự ân cần của Mã Sơn, cảm xúc của Tra Na Lệ đã đi từ phản cảm tới bất đắc dĩ, sau đó thì mặc kệ anh ta, dù sao anh ta cũng rất khó chơi, đánh không đánh lại, mắng không mắng lại, da mặt dày hơn tường thành, không thể làm gì được. 

 Ăn no rồi, Tra Na Lệ để đũa xuống, cầm khăn giấy lau miệng rồi nhìn Mã Sơn. 

 Mã Sơn bị nhìn tới độ ngượng ngùng: “Sao vậy vợ? Trên mặt anh có hoa à?” 

 “Anh muốn theo đuổi tôi thật à?”, Tra Na Lệ hỏi. 

 “Hả?”, Mã Sơn gãi đầu: “Anh còn tưởng là đã cưa đổ được em rồi cơ chứ”. 

 “Đừng có mồm mép tép nhảy nữa, tôi đang nghiêm túc hỏi anh đó”, Tra Na Lệ không vui. 

 Mã Sơn thấy cô ta nói năng nghiêm túc thì cũng nghiêm chỉnh lại, chững chạc nói: “Phải, từ lúc gặp em lần đầu trên máy bay, anh đã rung động rồi”. 

 “Rung động? Đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi đúng không?” 

 “Không không không, tuyệt đối không phải là cảm xúc nhất thời. Anh thật… Thật lòng thích em, muốn… Theo đuổi em”, Mã Sơn bỗng nhiên hơi căng thẳng, nói năng lắp bắp. Anh ta ưỡn cao ngực: “Anh vụng về, không khéo ăn nói, cũng không có trình độ văn hóa, ngoài đánh nhau ra thì không biết gì cả. Nhưng Mã Sơn này không sợ trời không sợ đất, xưa nay chưa từng chịu thua, chấp nhận số phận, anh thích em thì sẽ theo đuổi em. Không cưa đổ được em cũng không sao nhưng nếu không cố gắng thì anh sẽ hối hận cả đời!” 

 Tra Na Lệ phì cười: “Anh thế này mà còn không khéo nói gì nữa? Thực ra anh là người thông minh, thông minh hơn những cậu ấm nói năng dẻo quẹo nhiều”. 

 Mã Sơn vui mừng, gãi đầu một cái: “Vậy... Vợ đồng ý rồi à?” 

 “Cút!”, Tra Na Lệ tức giận lườm anh ta một cái: “Anh còn gọi tôi như vậy nữa là tôi giận thật đó!” 

 “Được được, anh không gọi, vậy anh gọi em là… Lệ Lệ?... Na Lệ?” 

 “Tùy anh!” 

 Tra Na Lệ đáp như vậy, Mã Sơn lại không biết phải gọi như thế nào. Anh ta cười hề hề nhìn Tra Na Lệ, càng nhìn càng thấy xinh, trong lòng vui như hoa nở. 

 “Muốn cưa đổ tôi không có dễ vậy đâu!”, Tra Na Lệ nói. 

 “Không sao, em muốn sính lễ gồm những gì, em nói đi!” 

 “Biến đi, ai thèm sính lễ của anh!” 

 “Vậy em muốn gì?” 

 “Anh ăn nó đi”. 

 Mã Sơn nhìn theo hướng Tra Na Lệ nhìn, trông thấy trong bát cháo cua trước mặt không biết từ lúc nào có một con côn trùng. 

 Con côn trùng này có sọc đen vàng giao nhau, không giống rết, cũng không giống bọ cạp, châu chấu, chuồn chuồn, ngoại hình cực kỳ xấu xí, cứ như thể toàn bộ các khuyết điểm của tất cả các loài côn trùng đều tập trung hết vào người nó. 

 “Trời ạ, cái gì đây?”, Mã Sơn giật nảy mình. 

 “Đây là con bọ tình”, Tra Na Lệ nói: “Con bọ này là tôi nuôi. Nếu như anh thật lòng thích tôi thì ăn hết nó đi, nó sẽ ở trong cơ thể của anh, chung sống hoà bình, nhưng sau này anh chỉ được yêu một mình tôi thôi. Nếu anh thay lòng đổi dạ, nó sẽ cắn xé nội tạng của anh, khiến anh cực kỳ đau đớn. Nếu tình cảm anh dành cho tôi là giả dối, anh ăn nó vào sẽ bị trúng độc mà chết! Thế nào? Anh có dám không...” 

 Tra Na Lệ còn chưa nói dứt lời, Mã Sơn đã không chút chần chừ túm con bọ đó lên, cho vào miệng, nuốt chửng xuống bụng. 

 “Này!”, Tra Na Lệ giật mình la lên. 

 Hành động của Mã Sơn khiến cô ta kinh ngạc. 

 Không tính đến những tác dụng của con côn trùng này mà cô ta vừa mới nói, chỉ riêng ngoại hình ghê tởm của nó thôi, ai dám ăn nó cũng xứng đáng được gọi là dũng sĩ! 

 Tra Na Lệ vốn định làm khó Mã Sơn một chút vì thực sự thấy phiền với người đàn ông mặt dày này. 

 Cho nên cô ta mới chọn ra một con cổ trùng xấu nhất trong số những con cổ trùng cô ta nuôi. 

 Cô ta không tin có ai lại dám chủ động ăn nó. 

 Lại càng khỏi cần phải bàn tới đặc tính của những con “bọ tình” này. 

 Cô ta cho rằng Mã Sơn chỉ đang tán gái mà thôi, dù cho anh ta thật lòng với cô ta thì có người đàn ông nào dám cam đoan sau này sẽ mãi mãi không thay lòng đổi dạ chứ? 

 Tra Na Lệ đã dùng chiêu này với rất nhiều người từng theo đuổi cô ta. 

 Những anh chàng đẹp trai, giỏi nói lời ngon ngọt, thề non hẹn biển đó không có ai vượt qua được thử thách này, đừng nói là ăn, chỉ giả bộ cố gắng một lần thôi cũng không dám. 

 “Anh không sợ!”, Mã Sơn ợ một cái: “Em nói là chỉ cần anh thật lòng thì sẽ không bị trúng độc mà chết. Em xem đi, chẳng phải hiện tại anh vẫn còn khỏe mạnh đây sao?” 

 “Nhưng mà…”, Tra Na Lệ vừa không đành lòng lại vừa đau lòng: “Nhưng mà tôi nói vậy là lừa anh đó thôi! Làm gì có con bọ tình nào chứ? Tôi chỉ không muốn anh làm phiền tôi, muốn dọa anh bỏ chạy mà thôi!” 

 “Hóa ra là vậy!”, sắc mặt Mã Sơn trở nên buồn bã: “Hóa ra em ghét anh như vậy! Được thôi, anh đi là được chứ gì, chỉ cần em vui vẻ thì anh sao cũng được”. 

 Mã Sơn đứng dậy, buồn bã quay lưng đi. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.