Chương trước
Chương sau
 

 Mục tiêu càng khó đối phó thì lại càng có thể kích thích ý chí chiến đấu của cô ta. Cô ta không phải người sợ chết, bị dọa giết sẽ không khiến cô ta từ bỏ, lại càng sẽ không làm cô ta bán đứng tổ chức. 

 Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Anh không có tư cách đặt câu hỏi. Hiện tại là lúc tôi hỏi, anh trả lời”. 

 “Đừng hòng moi được bất kỳ thông tin gì từ miệng tao”, ánh mắt Jamison đầy hung dữ. 

 Lý Dục Thần liếc nhìn căn phòng xa hoa có cửa sổ nhìn về phía biển này, cười hỏi: “Nghe nói khách sạn này rất cao cấp, chắc chắn cách âm rất tốt, bất kể trong phòng xảy ra chuyện gì thì bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy đúng không?” 

 Trông thấy nụ cười của Lý Dục Thần, nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng Jamison. 

 Anh ta biết đối phương muốn làm gì. Đúng là ở trong căn phòng này, cho dù anh ta có la hét cầu cứu thì người ở ngoài phòng cũng không nghe thấy. 

 Nhưng anh ta vẫn còn cơ hội phản kháng. Anh ta là một sát thủ, một sát thủ cao cấp, trong bất kỳ tình huống nào, anh ta cũng luôn có cách để giết người. 

 Biệt danh của anh ta là Rắn Độc. 

 Anh ta giả bộ đưa tay trái sờ đầu gối bị thương, như thể không chịu được cơn đau, bàn tay đặt trên đùi. 

 Chất lỏng phun ra từ mũi giày của anh ta. 

 Lý Dục Thần đang ngồi xổm, chân của Jamison ở sau lưng anh nên đúng là anh không nhìn thấy chất lỏng phun ra từ mũi giày. 

 Đây là một loại nọc độc đặc biệt, chỉ cần dính một chút vào da người là nạn nhân sẽ lập tức mất hết sức chiến đấu. 

 Biệt danh của Rắn Độc cũng vì vậy mà có. 

 Đương nhiên, Jamison không hy vọng nọc độc này có thể làm đối thủ toi mạng nhưng trong tay trái của anh ta còn có một khẩu súng lục. Anh ta nổ súng, ra tay thật nhanh, nhếch nòng súng lên, đầu ngón tay bóp cò. 

 Đạn và nọc độc gần như được bắn ra cùng một lúc, một trước một sau, bắn về phía Lý Dục Thần. 

 Theo Jamison, dù thế nào đi nữa, đối phương cũng không thể trốn thoát nổi, trừ phi anh không phải là người. 

 Thế nhưng Jamison đã tính sai. 

 Anh ta trông thấy bóng Lý Dục Thần thoáng mờ đi, đạn và nọc độc bắn xuyên qua người Lý Dục Thần như thể anh là người trong suốt. 

 Đạn ghim lên trần nhà. 

 Nọc độc vẽ một đường vòng cung hoàn hảo rồi biến thành những giọt nước li ti rơi trúng lên người anh ta. 

 “Á!” 

 Jamison hét lên thảm thiết. 

 Loại độc này là do anh ta tự điều chế, anh ta biết rõ hơn bất kỳ ai cảm giác đau đớn từ vết thương do nọc độc gây ra vượt ngoài ngưỡng chịu đựng của con người. 

 Anh ta từng nhiều lần đứng nhìn nạn nhân chết trong đau đớn dữ dội, khiến anh ta cảm thấy hài lòng khó tả. 

 Nhưng anh ta không ngờ rằng, có một ngày mình cũng sẽ phải trải qua chuyện đó. 

 Có lẽ đây chính là báo ứng. 

 “May cứu tôi!”, Jamison đau đớn la lên. 

 Anh ta có thể chịu đựng việc bị đao chém, rìu chặt, cắt đứt gân cốt nhưng cơn đau khi nọc độc ngấm vào xương thì ngay cả người điều chế ra nó là anh ta cũng không thể chịu nổi. 

 Nhất là khi anh ta biết rõ trong túi của mình có thuốc giải. 

 “Mau lên, đưa thuốc giải cho tôi”, anh ta chỉ tay về phía chiếc túi của mình. 

 Lý Dục Thần vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Ai sai anh tới giết tôi?” 

 “Không... Tôi không biết... Là tổ chức... Là tổ chức nhận đơn, phân công tôi… Mau cứu tôi… Thuốc giải…” 

 “Tổ chức gì?” 

 “Mạt Nhật...” 

 “Trụ sở ở đâu?” 

 “Không... Không biết”. 

 “Thủ lĩnh là ai?” 

 “Satan”. 

 “Satan là ai, ở đâu?” 

 “Không, tôi không biết, chúng tôi chỉ liên lạc một chiều”. 

 Lý Dục Thần gật đầu, xem ra Môi Đỏ không lừa anh. 

 Anh cầm túi của Jamison lên, lục ra được một lọ thuốc: “Là cái này à?” 

 “Đúng, chính là nó!”, ánh mắt Jamison lóe lên niềm hy vọng. 

 “Tôi hỏi lại lần nữa, Satan là ai, ở đâu? Nếu như anh vẫn trả lời là không biết, vậy thì tôi sẽ ném lọ thuốc này xuống biển”. 

 Lý Dục Thần đi lại chỗ cửa sổ sát đất, mở một khe cửa sổ ở góc ra, gió lùa vào phòng kêu ù ù. 

 Da Jamison dần nát rữa, vết thối rữa lan rộng ra rất nhanh. 

 Anh ta nhớ tới tình trạng thê thảm của những người từng bị mình hạ độc, trong lòng ngập tràn sợ hãi. 

 “Tướng… tướng quân!”, anh ta lo lắng nói: “Tướng quân biết, chỉ có tướng quân có thể tìm được Satan!” 

 “Tướng quân là ai?” 

 “Ông ta là cấp trên của tôi, là vị vua không ngai ở Tam Giác Vàng”. 

 Toàn thân Jamison đều đang thối rữa, anh ta ôm chút hi vọng cuối cùng, nhìn lọ thuốc trong tay Lý Dục Thần. 

 Lý Dục Thần gật đầu, ném lọ thuốc ra ngoài cửa sổ. 

 Có điều một người như vậy lại gia nhập tổ chức sát thủ, quả là bất ngờ. 

 Lý Dục Thần càng thêm tò mò, rốt cuộc Satan là thần thánh phương nào mà trùm buôn thuốc phiện lớn nhất châu Á lại chịu nghe lệnh của ông ta. 

 Có lẽ, Mạt Nhật không chỉ đơn giản là một tổ chức sát thủ. 

 Còn mấy tiếng nữa Mã Sơn mới tới Hương Giang. Lý Dục Thần đi dạo ở khu bến tàu Trung Hoàn, ngắm cảnh cảng Victoria, cảm thấy nhàm chán, bèn nghĩ tới di ngôn của Môi Đỏ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.