Chương trước
Chương sau
 

 Anh mở bản đồ trên điện thoại, nhập địa chỉ mà Môi Đỏ nói vào, đi theo hướng dẫn tới đó. 

 Hương Giang không lớn, anh nhanh chóng tìm ra nhà của Môi Đỏ. 

 Phòng ở không lớn, bài trí rất ấm áp, bày đầy búp bê, nhìn là biết ngay chỗ ở của con gái, rất khó có thể liên tưởng tới chuyện đây là nơi ở của một sát thủ. 

 Trong tủ âm tường kín đáo nằm sau cửa của phòng khách có cất một chiếc két sắt. Dựa theo mật mã mà Môi Đỏ nói, Lý Dục Thần thuận lợi mở được két. 

 Két sắt chia làm hai tầng, tầng dưới xếp đầy tiền mặt, tầng trên để trống, chỉ cất một chiếc chìa khóa. 

 Chìa khoá đặt dựng thẳng đứng trên mặt phẳng, trông rất đẹp, rất đặc biệt, bên cạnh còn có một tờ giấy nhỏ. 

 Đây chính là chìa khóa két sắt ở ngân hàng Hối Phong. 

 Anh cầm tờ giấy lên xem trước, trên giấy có viết một dãy số, chắc là mã két sắt hoặc là mật mã. 

 Lý Dục Thần không biết tới két sắt ngân hàng lấy đồ thì cần làm thủ tục gì. 

 Sau đó, anh cầm lấy chìa khóa. 

 Lúc rút chìa khóa ra, anh nghe thấy tiếng động răng rắc khe khẽ. 

 Lý Dục Thần lập tức phát hiện ra nguy hiểm. 

 Sau đó là tiếng nổ ầm ầm. 

 Quả bom chôn dưới két sắt nổ tung. 

 Sóng xung kích khiến cả căn phòng nổ tan tành, ngọn lửa phun ra ngoài qua ô cửa sổ. 

 Lúc này, Lý Dục Thần đã sớm lơ lửng trên khoảng không phía trên căn nhà. 

 Nhìn chiếc chìa khóa trong tay, anh khẽ nhíu mày. 

 Chiếc chìa khóa này đẹp như lớp trang điểm của người phụ nữ đó. 

 Trong tay anh vẫn còn cầm tờ giấy nhỏ, anh trông thấy mặt sau có viết một dòng chữ nhỏ: 

 “Sự cố chấp của một sát thủ”. 

 ... 

 Vì chuyện ngoài ý muốn ly kỳ này mà máy bay tới muộn hơn mười tiếng đồng hồ. Lúc Mã Sơn đáp xuống sân bay quốc tế Hương Giang, đêm đã khuya. 

 Lý Dục Thần đứng ở sảnh ra, từ một hành khách biến thành người đi đón máy bay, quả là một chuyện thần kỳ. 

 Anh vẫy tay gọi Mã Sơn đang kéo vali. 

 Mã Sơn trông thấy anh bèn rảo bước đi tới, nhìn ngó xung quanh, hỏi: “Một mình em à?” 

 Lý Dục Thần ngạc nhiên hỏi: “Không mình em thì còn ai nữa?” 

 “Cô nàng họ Tra kia đâu?”, Mã Sơn hỏi. 

 Lý Dục Thần đáp: “Sao em biết được!” 

 Mã Sơn có vẻ hơi thất vọng, anh ta nói: “Ồ, anh còn tưởng là em đi với cô ấy chứ”. 

 Lý Dục Thần thấy thái độ của anh ta như vậy, ngạc nhiên, bật cười: “Anh Mã Sơn, không phải là anh thích cô ta đấy chứ?” 

 “Làm gì có chuyện đó!”, Mã Sơn vội vàng phủ nhận: “Cô ấy cứu được nhiều người như vậy, trong đó có cả anh, dù sao cũng phải nói một câu cảm ơn chứ”. 

 Mã Sơn không phủ nhận còn đỡ, anh ta vừa sốt ruột phủ nhận là Lý Dục Thần lập tức cảm thấy có vấn đề. 

 “Lý do này không hợp lý! Anh Mã Sơn, anh đâu phải là người lề mề chậm chạp, đây không phải phong cách của anh”. 

 Mã Sơn cười hề hề: “Ôi, thú thực thì anh cảm thấy cô gái đó rất hăng hái, lúc nhìn thấy cô ấy lái máy bay, tim anh hơi lạc nhịp, lâu lắm rồi anh không có cảm giác này”. 

 Lý Dục Thần cười nói: “Vậy thì theo đuổi đi!” 

 Mã Sơn gãi đầu: “Thôi, người ta là con gái cả của nhà họ Tra, đệ tử cuối cùng của nữ thần Đại Mã, anh có là gì? Anh đâu phải em, con trai nhà họ Lý ở thủ đô, ông chủ tập đoàn Kinh Lý!” 

 Lý Dục Thần nói: “Anh là anh em của em”. 

 Mã Sơn sửng sốt nhìn Lý Dục Thần. 

 Lý Dục Thần vỗ vai anh ta: “Anh và Đinh Hương mãi mãi là người thân nhất của em, thứ gì của em thì cũng đều là của anh chị”. 

 Không hiểu sao, Mã Sơn lại rưng rưng nước mắt, nói: “Dục Thần, có câu này của em, quả không uổng công anh và Đinh Hương lo cho em!” 

 Rồi anh ta lại chợt cười tự giễu: “Anh thực sự có thể theo đuổi cô ấy à?” 

 Lý Dục Thần nói: “Người anh em của Lý Dục Thần em, đừng nói là con gái cả nhà họ Tra, cho dù có là bà cụ nhà họ Tra, anh thích theo đuổi thì đều có thể theo đuổi”. 

 Mã Sơn đập anh một cái: “Biến đi, mẹ kiếp, em mới thích bà cụ ấy!” 

 Lý Dục Thần cười to. 

 Thực ra, kể từ sau chuyện của Trương Diễm Diễm, Lý Dục Thần vẫn luôn muốn kiếm một người bạn gái cho Mã Sơn. Anh còn từng hỏi Lâm Mộng Đình xem có ai phù hợp không thì giới thiệu. 

 Lâm Mộng Đình cảm thấy rất khó, Mã Sơn là người cực kỳ nặng tình nặng nghĩa, về chuyện giữa anh ta và Trương Diễm Diễm, vấn đề không phải là tình cảm của họ sâu đậm đến đâu mà là cái chết của Trương Diễm Diễm là một gánh nặng khó có thể chịu đựng nổi đối với anh ta. 

 Chẳng lẽ là vì cô ta lái máy bay, cứu được tính mệnh mọi người trên máy bay ư? 

 Nhưng rõ ràng việc khống chế máy bay hạ cánh an toàn cũng có công của mình mà! 

 Lý Dục Thần không hiểu nổi nhưng anh vẫn mừng cho Mã Sơn. 

 Dù sao đi nữa, anh cũng sẽ nghĩ cách giúp đỡ người anh em một chút.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.