Chương trước
Chương sau
 

 Trong căn phòng của khách sạn Bốn Mùa ở Hương Giang, Rắn Độc Jamison đứng trước khung cửa sổ kính sát đất. Bên ngoài cửa sổ chính là bến tàu Trung Hoàn, du thuyền chạy qua cảng Victoria để lại những vệt nước đẹp mắt. 

 Jamison nhìn lướt qua cảng Victoria, trông sang bán đảo Cửu Long bên kia bờ, ánh mắt mê say, nhớ tới quãng thời gian nhiều năm về trước từng dốc sức làm việc ở Cửu Long Thành Trại. 

 Khi đó, anh ta từ Xiêm La tới Hương Giang, trên người không có đồng nào, không nơi nương tựa, ngoại trừ ngón võ Muay Thái học từ nhỏ thì không còn gì khác nữa. 

 Sau này, anh ta được tướng quân coi trọng, tới Tam Giác Vàng, gia nhập tổ chức Mạt Nhật, trở thành một sát thủ chuyên nghiệp. 

 Môi Đỏ là người mà anh ta tự tay phát hiện ra. Nhiều năm qua, cô ta chưa từng để anh ta phải thất vọng một lần nào. Cô ta là một sát thủ chuẩn mực, thậm chí, trên một số phương diện, cô ta còn xuất sắc hơn anh ta. Khuyết điểm duy nhất là cô ta còn trẻ mà đã có ý định bỏ nghề. 

 Jamison đã hứa với cô ta, sau khi xong vụ này, anh ta sẽ cho cô ta được rửa tay chậu vàng. 

 Đây là lần đầu tiên anh ta gặp được đơn hàng mười tỷ kể từ lúc vào nghề đến nay. Mặc dù tổ chức là phía nhận đơn hàng nên bọn họ chỉ được chia cho một nửa nhưng vậy cũng đã đủ để bọn họ sống xa hoa suốt phần đời còn lại. 

 Đương nhiên, Jamison sẽ không để Môi Đỏ rửa tay chậu vàng. 

 Từ trước tới nay, không có ai được rời khỏi tổ chức Mạt Nhật, trừ phi chết. 

 Jamison thôi nhìn ngoài cửa sổ, đánh mắt nhìn đồng hồ, nhẩm tính thử, Môi Đỏ sắp đến rồi. 

 Anh ta quay người đi về phía tủ rượu, lấy một chai vang đỏ ra, dùng dụng cụ mở nút chai khui chai rượu ra, rót một ly, nếm thử. 

 Sau đó, anh ta lấy một chiếc kim tiêm trong túi ra, cẩn thận tiêm thuốc trong đó vào chai rượu vang đỏ. 

 Đây là một loại thuốc độc đặc biệt, khiến người dùng nó hưng phấn, vui vẻ, sau đó chết đi trong niềm vui vô tận. 

 Mặc dù Môi Đỏ là sát thủ cao cấp do một tay anh ta bồi dưỡng, dẫu tiếc nuối nhưng ai bảo cô ta muốn rời bỏ tổ chức chứ? 

 Không đời nào có chuyện sát thủ có thể rời khỏi tổ chức, bởi vì tổ chức sẽ tiêu diệt cô ta. Thay vì để cô ta bị Satan giết chết, chi bằng để cô ta chết trong tay anh ta còn hơn. 

 Hơn nữa, một khi Môi Đỏ chết thì anh ta sẽ được độc chiếm số tiền năm tỷ kia. 

 Jamison để chai rượu vang đỏ xuống bàn, ngồi trên sô pha chờ Môi Đỏ đến. 

 Anh ta rảnh rỗi bật ti-vi, bản tin thời sự đang đưa tin về một vụ tai nạn máy bay. Chiếc máy bay bay từ Tiền Đường tới Hương Giang gặp trục trặc, thành công hạ cánh khẩn cấp trên cánh đồng, ba thành viên phi hành đoàn thiệt mạng, các hành khách đều an toàn. 

 Jamison sững sờ, nhận ra có gì đó không ổn. 

 Anh ta cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi cho Môi Đỏ. Tuy nhiên, trực giác nghề nghiệp mách bảo anh ta có mối nguy hiểm đang đến gần. 

 Anh ta gần như đứng bật dậy khỏi sô pha, nhanh chóng thay đồ, đeo túi lên lưng, chạy ra cửa. 

 Nhưng khoảnh khắc mở cửa ra, anh ta lại ngẩn người. 

 Một thanh niên đứng ngoài cửa đang mỉm cười nhìn anh ta. 

 “Giờ mới đi có phải là muộn rồi không?”, người thanh niên đó hỏi. 

 Jamison nhận ra khuôn mặt này. Với tư cách là một sát thủ chuyên nghiệp, chỉ cần đã nhìn thấy ảnh của một người thì anh ta sẽ nhớ mãi không quên. 

 Anh ta biết Môi Đỏ đã thất bại. 

 Nhưng điều làm anh ta thấy khó hiểu là tại sao đối phương có thể tìm tới đây nhanh như vậy? 

 Nơi máy bay xảy ra chuyện cách nơi này khoảng chừng bảy, tám trăm dặm, chưa kể tới chuyện đó là nơi hoang dã, cho dù có máy bay trực thăng tới đón anh ta thì ít nhất cũng phải mất hai tiếng đồng hồ mới bay được tới đây. 

 Jamison không chút do dự, bất thình lình tấn công giống như biệt danh Rắn Độc của anh ta. 

 Muay Thái cổ không cần tới vũ khí, toàn thân anh ta đều là vũ khí. Nắm đấm của anh ta nhanh hơn đạn, bàn tay của anh ta sắc hơn dao, đầu gối của anh ta khỏe hơn chùy sắt. 

 Jamison đấm thẳng về phía huyệt thái dương của đối phương, đồng thời lao tới, thúc đầu gối vào ngực đối thủ. 

 Anh ta vẫn còn rất nhiều chiêu thức khó lường khác nữa nhưng xem ra không cần dùng tới chúng, bởi vì đối thủ của anh ta không hề né tránh, cũng không có bất kỳ động tác nào ngăn cản đòn đánh của anh ta. 

 Hóa ra chỉ là một kẻ kém cỏi! 

 Khóe môi Jamison nở nụ cười. 

 Anh ta dường như đã trông thấy lồng ngực của đối thủ bị lõm vào, đầu bị nện nát bét như dưa hấu. 

 Nhưng rồi, anh ta chợt nghĩ tới một chuyện, khiến trong lòng nảy sinh đôi chút bất an. 

 Tại sao Môi Đỏ lại thất bại? 

 Ngay trong khoảnh khắc đó, nụ cười cứng đờ lại trên mặt anh ta, sau đó nét mặt của anh ta lộ rõ sự đau đớn tột độ. 


 “Anh là Rắn Độc à?”, Lý Dục Thần hỏi. 

 “Môi Đỏ bán đứng tôi?” 

 Jamison vẫn không thể tin nổi. 

 Môi Đỏ là cấp dưới xuất sắc nhất của anh ta, là nhân vật xuất chúng trong tổ chức Mạt Nhật, ngoại trừ thủ đoạn giết người ra, cô ta còn có ý chí bất khuất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.