Chương trước
Chương sau
 

 Lòng bàn tay ông chủ Vương nóng bỏng hẳn lên, đao trong tay sư phụ Vinh thì trở nên lạnh hơn cả băng. 

 "A Tứ, xin lỗi!", Ngũ Ngọc Xuân vừa hôn, vừa thút thít, nước mắt chảy trên mặt Lý A Tứ: "A Tứ, cậu có thể tha thứ cho tôi không?" 

 Lý A Tứ ôm chặt cô ta nói: "Tôi tha thứ cho cô!" 

 Ngũ Ngọc Xuân nhìn anh ta giống như không tin, sau đó thân thể đột nhiên chấn động, vẻ đau đớn lóe lên một cái rồi biến mất trên mặt, trong ánh mắt hiện ra vẻ vui mừng. 

 "Cảm ơn cậu, A Tứ!" 

 Lý A Tứ nhẹ nhàng buông Ngũ Ngọc Xuân ra. 

 Trước ngực Ngũ Ngọc Xuân cắm một con dao găm, máu tươi thấm qua quần áo, chảy ra từ giữa kẽ tay Lý A Tứ. 

 Anh ta nắm đuôi dao thật chặt, một bàn tay vuốt ve mặt Ngũ Ngọc Xuân. 

 Ngũ Ngọc Xuân chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt vẫn còn nở nụ cười, chiếu vào trong mắt Lý A Tứ, cũng vĩnh viễn lưu lại trong lòng anh ta. 

 Nước mắt tràn ra từ trong mắt Lý A Tứ, nhỏ xuống ngực Ngũ Ngọc Xuân, hòa quyện với máu. 

 Nếu cái chết có thể cứu vãn sai lầm, cứ để máu tươi mai táng bi thương đi. 

 Hầu Thất Quý khẽ thở dài một hơi. 

 Ông ta biết, bắt đầu từ giờ phút này, Lý A Tứ đã trưởng thành. 

 Thế nhưng cái giá của sự trưởng thành này lại quá lớn. 

 Hầu Thất Quý lắc đầu, quay người đi ra ngoài. 

 Ông chủ Vương đưa tay vỗ một lưng sư phụ Vinh đang cầm đao, nháy nháy mắt với ông ta, hai người cũng đi theo sai. 

 Hai người đứng ở ngoài cửa, đầu tiên là thăm dò trước một chút, sau đó đóng cửa lại. 

 Chỉ còn lại Lý A Tứ và thi thể, còn có Tôn Trường Hải nửa chết nửa sống. 

 Lý A Tứ rút dao ra từ trong ngực Ngũ Ngọc Xuân, dùng áo sơ mi của mình lau sạch sẽ máu trên dao. 

 Động tác của anh ta rất chậm, rất nhẹ nhàng, giống như đang lau thân thể của người yêu mình. 

 Sau đó, anh ta chuyển hướng sang Tôn Trường Hải. 

 Anh ta túm lấy tai Tôn Trường Hải, dí dao vào sát, nói: "Từ giờ trở đi, cứ cách một giây tôi sẽ cắt một miếng thịt từ trên người ông, cắt bao lâu đều sẽ được quyết định bởi việc ông dùng bao lâu để nói hết chuyện tôi muốn biết cho tôi, ông nói càng nhanh, thịt trên người càng bị cắt ít đi..." 

 ... 

 Mây đen càng ngày càng dày đặc, che đậy toàn bộ vùng trời bỏ hoang. 

 Gió từ nghẹn ngào biến thành gào rít giận dữ. 

 Mọi người chạy trốn tán loạn, thỉnh thoảng có người ngã xuống đất, có người đứng lên, cũng có người bị những người khác giẫm đạp dưới chân, cũng đứng lên không nổi nữa. 

 Lý Dục Thần không biết mình đang ở chỗ nào, trong lòng của anh chỉ còn lại giết chóc. 

 Thù hận khó hiểu giống như núi lửa đang im ắng mấy triệu năm, những nỗi hận cất giấu sâu trong đáy lòng đang phun ra ngoài như dung nham. 

 Anh không biết mình hận ai, giống như có thể hận mọi thứ trên đời này. 

 Anh không biết muốn giết ai, giống như có thể giết mọi thứ trên đời này 

 Có một giọng nói đang hô to ở đáy lòng anh: 

 "Giết đi! Giết đi! Giết bọn họ! Giết tất cả! Thế giới này vốn là của cậu! Bọn họ cướp đi kiếm của cậu, cướp đi quyền lực của cậu, cướp đi người yêu của cậu, cướp đi tất cả mọi thứ của cậu!" 

 "Giết đi! Giết đi! Để những kẻ phản bội kia, những kẻ ngụy trang đã từng phủ phục ở trước mặt cậu đều hủy diệt đi!" 

 "Giết sạch tất cả, hủy diệt tất cả!" 

 "Nếu có người ngăn cản cậu thì hãy giết kẻ đó! Nếu có thần ngăn cản cậu thì hãy giết thần! Như thiên đạo muốn ngăn cản cậu, hãy phá hủy thiên đạo!" 

 "Cậu vốn là ma, sợ gì thiên đạo! Cậu vốn là đạo, sợ gì làm ma?" 

 ... 

 Theo những âm thanh này là những tiếng ngâm nga chú ngữ truyền đến từ chốn xa xăm. 

 Ma chú như du hồn, chui vào thân thể của anh từng chút một. 

 Linh hồn của anh giống như trở nên càng ngày càng cường đại, nhưng cũng càng ngày càng khó khống chế. 

 Kiếm trong tay anh đang biến mất khỏi cảm giác của anh, hòa làm một với cơ thể anh. 

 Kiếm khí phun ra theo ý niệm của anh, loạn xạ như ánh sáng trong vũ trụ. 

 Sát khí tràn ngập mọi nơi. 

 Ánh sáng đỏ như máu bắn ra khắp trời. 

 Vào khoảnh khắc này, anh đột nhiên nghe thấy trên bầu trời xa xôi truyền tới một âm thanh: 

 "Dục Thần..." 

 Cơ thể Lý Dục Thần đột nhiên chấn động, động tác múa kiếm bỗng nhiên dừng lại. 

 "Sư phụ!" 

 Anh nhìn về phía tây xa xôi, ánh mắt giống như xuyên qua vạn dặm, nhìn thấy Côn Luân đứng sừng sững trên những đám mây mênh mông, nhìn thấy đường lên trời hư vô mờ mịt, nhìn thấy Thiên Đô ở cuối đường, lơ lửng trong chín tầng trời. 

 "Dục Thần... Đạo tâm kiên cố sẽ có thể trừ ma..." 

 "Sư phụ! Rốt cuộc con là tiên hay là ma?" 

 "Tiên cũng là ma, ma cũng là tiên... Tiên Ma khác biệt chỉ ở trong tim..." 

 "Chỉ ở trong tim con?", Lý Dục Thần thì thào nói: "Trong tim con có thù hận, con không bỏ xuống được, sư phụ, con nên làm cái gì?" 

 "Dục Thần..." 

 Gió trên vùng đất hoang vu càng lúc càng lớn, giọng nói của sư phụ càng ngày càng xa xôi, ánh sáng của Côn Luân rốt cuộc đã bị mây đen che đậy, biến mất trong tầm mắt. 

 Lồng mây đen khóa lại bầu trời, đen kịt, không thấy ánh mặt trời được nữa. 

 Giọng nói kia lại vang lên lần nữa: 

 "Giết đi! Hủy diệt đi! Đây là thế giới cậu sáng tạo ra, lẽ ra phải do cậu tự tay hủy diệt!" 

 Ngọn lửa thù hận lại bốc lên lần nữa, sát khí lại tràn ngập một lần nữa. 

 Hàng chục ngàn người còn đang bỏ chạy, nhưng vùng đất hoang này quá lớn, bọn họ giống như những con kiến hôi bò loạn xạ trên mặt đất mênh mông. 

 Lý Dục Thần giơ kiếm lên, sát ý vô tận ngưng tụ trên thân kiếm. 

 Lại một giọng nói khác vang lên: 

 "Dục Thần..." 

 "Chờ anh giết sạch đám sâu kiến này rồi đưa em về nhà!" 

 Anh giơ cao kiếm trong tay, kiếm quang đột nhiên bộc phát. 

 "Dục Thần, đừng mà!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.