Chương trước
Chương sau
 

 Bầu không khí trong căn nhà của họ Lý có chút nặng nề. 

 Thi thể của hai người làm thuê và ba bảo vệ được đặt song song ở trong một căn phòng trống phía tây. 

 Ngũ Ngọc Xuân và Tôn Trường Hải quỳ gối trước thi thể. 

 Sư phụ Vinh và ông chủ Vương đứng ở bên cạnh, một người cầm đao trong tay, một người chắp tay sau lưng, trong lòng bàn tay đỏ rực. 

 Sau khi Hoàng Đại Sơn ném Ngũ Ngọc Xuân và Tôn Trường Hải vào căn nhà của họ Lý liền trốn vào trong miếu đại tiên của ông ta. 

 Ông ta nói, không có đuôi là không thể ra ngoài gặp người khác, cũng giống như những blogger xinh đẹp sau khi tẩy trang vậy. 

 Nếu không phải Hoàng Đại Sơn nói, Lý Dục Thần dặn dò ông ta phải giao hai người này cho Lý A Tứ, sư phụ Vinh và ông chủ Vương đã sớm ra tay rồi. Lấy thủ pháp của bọn họ, lúc này sợ là đã loại bỏ sạch sẽ tất cả thịt trên xương cốt rồi. 

 Cánh cửa mở phát ra một tiếng cọt kẹt. 

 Hầu Thất Quý dẫn Lý A Tứ đi đến. 

 Lý A Tứ đã tự giam mình ở trong phòng chưa hề đi ra ngoài cả ngày. Tóc tai anh ta rối bời, trên mặt râu ria xồm xoàm, hai mắt vô thần, cúc áo sơ mi cài sai, vạt áo nhăn nhúm. Cả người không có một chút tinh thần nào, mới có một ngày trôi qua mà cứ như già đi ba mươi tuổi. 

 Lý A Tứ vào phòng, ngơ ngác nhìn bóng lưng Ngũ Ngọc Xuân quỳ trên mặt đất. 

 "A Tứ..." 

 Ngũ Ngọc Xuân xoay người, trông thấy Lý A Tứ, nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ áy náy và bi thương, trong đôi mắt mang theo nhu tình và lưu luyến. 

 "Tôi xin lỗi!" 

 Cô ta cúi đầu xuống, nhẹ nhàng sụt sùi khóc. 

 "Vì sao chứ?", khuôn mặt Lý A Tứ có chút vặn vẹo, nhìn qua có vẻ vô cùng thống khổ, lúc nói ra ba chữ này giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực của anh ta vậy. 

 "Tôi đã lừa cậu, A Tứ!" 

 Ngũ Ngọc Xuân bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra. Cô ta vốn dĩ đang sống ở nông thôn, cuộc sống trôi qua không có gợn sóng. Lý A Tứ đối với cô ta mà nói chỉ là một điểm nhỏ trong ký ức, một ấn tượng đẹp đẽ mà mơ hồ thỉnh thoảng lại thoáng hiện ra trong hồi ức tuổi thơ mà thôi. 

 Ngày đó, Tôn Trường Hải đột nhiên xuất hiện, phá vỡ cuộc sống yên tĩnh vốn có của cô ta. 

 Tôn Trường Hải bắt bố mẹ và em trai cô ta đi, cũng hạ độc dược cho bọn họ. Ông ta bắt Ngũ Ngọc Xuân đi làm việc theo lời ông ta, nếu không sẽ giết bọn họ. 

 Ngay từ đầu, nhiệm vụ của Ngũ Ngọc Xuân chỉ là tiếp cận Lý A Tứ, sau đó tiến vào nhà họ Lý, lấy được sự tin tưởng của người nhà họ Lý. Cô ta vốn có ấn tượng tốt với Lý A Tứ, làm chuyện này cũng không khó khăn. Cô ta cũng không biết người của nhà họ Lý, không có bất an về lương tâm. Mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi, cũng rất bí mật, ngay cả Trần Tiểu Lục cũng không biết cô ta là quân cờ do Tôn Trường Hải sắp xếp. 

 Tôn Trường Hải sắp xếp hai quân cờ, cờ ở ngoài sáng là Trần Tiểu Lục và Lạc Tinh Xương, chắc chắn nhà họ Lý sẽ phòng bị. Tôn Trường Hải chưa bao giờ đánh giá thấp trí tuệ của Hầu Thất Quý, mà Ngũ Ngọc Xuân mới là quân cờ bí mật của ông ta, cũng là đòn sát thủ của ông ta. 

 Ông ta vốn định lợi dụng Ngũ Ngọc Xuân cho Lý Dục Thần một lần đả kích trí mạng. 

 Chỉ là Tôn Trường Hải không nghĩ tới, Lý Dục Thần sẽ trực tiếp ra tay với Tần Môn ở trước mặt toàn bộ hào môn thủ đô trong buổi tiệc mừng thọ Tần gia, ngay cả chính ông ta cũng suýt nữa mất mạng. Nếu như mất mạng, đương nhiên quân cờ cũng sẽ mất đi tác dụng. 

 Sau khi bị thương bỏ chạy, Tôn Trường Hải liên hệ với sư phụ Lữ Hiển của ông ta ở Mạc Bắc, mời Lữ Hiển rời núi, sau đó để Ngũ Ngọc Xuân nhân lúc Lý Dục Thần không có ở đây để hạ độc vào thức ăn. 

 Độc dược là do sư phụ ông ta mang tới, không màu không vị, chỉ cần không phải môn chủ Cát môn hay là giáo chủ Ngũ Độc ra tay, sẽ không ai có thể nhận ra. 

 Vốn dĩ tất cả người trong nhà họ Lý đều sẽ bị hạ độc chết, nhưng lương tâm bất an khiến Ngũ Ngọc Xuân sinh ra chần chờ. 

 Cô ta đã nảy sinh tình cảm với Lý A Tứ, đồng thời ở trong nhà họ Lý lâu như vậy, người ở đây đều đối xử với cô ta như người nhà. 

 Nhưng mà bố mẹ và em trai cô ta vẫn còn ở trong tay Tôn Trường Hải, vì để cứu bọn họ, cô ta chỉ có thể làm theo lời Tôn Trường Hải. Cô ta giảm bớt liều lượng độc dược, đồng thời đổi độc dược trong đồ ăn của Lý A Tứ, chỉ dùng thuốc mê. 

 Đồ ăn của Hầu Thất Quý giống với Lý A Tứ cho nên vẫn còn sống, mà sư phụ Vinh và ông chủ Vương cũng dựa vào công lực bản thân để sống sót. 

 Chỉ là hai nữ giúp việc và mấy tên vệ sĩ này, mặc dù lượng thuốc đã giảm bớt, nhưng bọn họ chỉ là người bình thường, vẫn bị độc chết. 

 Nhìn thi thể trên đất, Ngũ Ngọc Xuân khóc lóc sướt mướt. 

 Lý A Tứ ngơ ngác đứng đấy, ngơ ngác lắng nghe, giống như nghe thấy được, lại như không nghe thấy. 

 Vuốt ve an ủi đêm qua vẫn còn lại dư hương trên người anh ta, thân thể mềm mại kia giống như ánh trăng, chất lỏng ngọt ngào hòa với âm thanh mất hồn kia vẫn còn lặp đi lặp lại trong đầu anh ta. 

 Lý A Tứ cảm thấy mình bị vùi vào trong một cái quan tài, không thể hô hấp được. 

 Lần đầu yêu đương trong đời, người phụ nữ đầu tiên trong đời, vì sao lại biến thành thế này? 


 Ông ta đồng tình với Lý A Tứ, nhưng là quản gia của nhà họ Lý, ông ta biết rõ, đồng tình rẻ mạt không có cách nào làm cho căn nhà này thịnh vượng được. 

 Nếu như Lý A Tứ lựa chọn tha thứ cho Ngũ Ngọc Xuân, như vậy ông ta đành phải lựa chọn không tha thứ cho Lý A Tứ. 

 Cho dù cậu Lý có thưởng thức bảo vệ nho nhỏ này thế nào, cho dù Hầu Thất Quý sẽ có nguy cơ bị quở trách thậm chí đuổi khỏi căn nhà của họ Lý, ông ta cũng sẽ không chút do dự để sư phụ Vinh và ông chủ Vương ra tay. 

 Sư phụ Vinh và ông chủ Vương thấy được ánh mắt Hầu Thất Quý đưa tới, liếc nhau, đều khẽ gật đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.