Chương trước
Chương sau
 

 Cửa xe mở ra, người đầu tiên bước ra là một thanh niên, tuổi chừng ba mươi, thoạt nhìn là một người thành đạt giỏi giang. 

 Anh ta chạy sang bên kia, mở cửa xe ra, đón một sư thầy mặc tăng bào, đội mũ vàng. 

 Quản gia đứng hầu bên cạnh, nói: “Cậu chủ đã về rồi!” 

 Thanh niên hỏi: “Trong nhà thế nào rồi?” 

 “Ôi, xảy ra chuyện rồi ạ!”, quản gia giậm chân, nói: “Na Nhữ An quả nhiên không phải người tốt, không biết dùng phép thuật gì, giết ông bảy và ông mười ba, còn khiến nhiều người bị thương, trông rất đáng sợ”. 

 Anh ta hoảng sợ: “Bố tôi không sao chứ?” 

 “Không sao, may mà sư phụ Quách ra tay, một chưởng đánh chết Na Nhữ An, bằng không...” 

 Quản gia nhìn vị Lạt Ma bên cạnh: “Vị này chính là cao tăng của chùa Bạch Tháp phải không? Ông chủ vốn định tự mình ra đón, nhưng trong nhà xảy ra chuyện như thế, ông ấy thực sự không thoát thân được, cho nên sai tôi ra đón cậu chủ và cao tăng”. 

 Thanh niên thở phào một hơi: “May mà có sư phụ Quách ở đây”. 

 Nhưng Lạt Ma lại cau mày, đôi mắt dõi vào sâu bên trong trang viên, chiếc mũ trên đầu khẽ động đậy, ông ta nói: 

 “Ác ma vẫn còn ở đây, cậu ta chưa chết”. 

 “Cái gì cơ?”, quản gia lắc đầu nói: “Không thể nào, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta bị sư phụ Quách giết chết, ngực lõm cả xuống cơ, có khi trái tim biến thành vỏ sủi cảo luôn rồi, sao có thể còn sống được?” 

 Chàng trai quýnh lên: “Đại sư Tác Lãng đã nói thế thì tất nhiên là có lý lẽ của mình, đừng nói nhảm nữa, chúng ta mau vào xem thôi”. 

 Ba người bọn họ cùng đi vào trang viên. 

 Lý Dục Thần nhìn Lạt Ma. 

 Vị Lạt Ma này đúng là thú vị, ấy thế mà lại tu luyện Phá Ngõa Pháp, có thể lấy nguyên thần của mình ra ngoài quan sát tình hình trong trang viên. 

 Thủ đoạn rất cao minh, nhưng hinh như làm trái ý định ban đầu của Phá Ngõa Pháp. 

 Lạt Ma cũng nhìn anh. 

 Đúng lúc này, một đội bảo vệ chạy đến, toan bắt lấy Lý Dục Thần. 

 Người thanh niên kia hỏi: “Cậu ta là ai? Đang làm gì thế này?” 

 Quản gia nói: “Cậu ta là bè đảng của Na Nhữ An, tôi đang định sai người bắt cậu ta lại.” 

 Người thanh niên nhìn Lý Dục Thần với ánh mắt căm ghét, anh ta nói: “Vậy thì mau bắt nó lại đi.” 

 Bảo vệ đồng loạt xông lên. 

 Nhưng bọn họ vẫn không thể chạm vào Lý Dục Thần. 

 Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán quản gia, trước mặt gia chủ tương lai mà việc cỏn con này cũng không làm được thì về sau rất khó được trọng dụng. 

 Ông ta nổi cáu, đang định mắng vệ sĩ, bỗng nhiên Lạt Ma lên tiếng: 

 “Đừng bắt, cậu ta không phải đồng bọn”. 

 Quản gia và người thanh niên sửng sốt. 

 “Đại sư Tác Lãng, sao ngài biết?”. chàng trai hỏi. 

 Tác Lãng trả lời: “Nếu cậu ta là đồng bọn của ác ma thì tất cả các cậu đã chết rồi”. 

 Lý Dục Thần gật đầu, vị Lạt Ma này không yếu, có nhãn lực. 

 Người thanh niên và quản gia ngạc nhiên, ánh mắt bọn họ nhìn Lý Dục Thần trở nên kỳ quái. 

 Tác Lãng nhìn Lý Dục Thần, hỏi: “Thí chủ có đạo pháp tuyệt diệu, không biết là phái nào trong đạo môn?” 

 “Đại đạo chí giản, vạn tiên quy tông, không phân phe phái. Đại hòa thượng, ông tu Phá Ngõa Pháp cũng có thành tựu đấy, xuất gia ở đâu?” 

 “Tôi tên là Tác Lãng, tu hành ở chùa Bạch Tháp. Thí chủ xưng hô ra sao?” 

 “Tôi tên Lý Dục Thần”. 

 “Cậu chính là Lý Dục Thần?”, thanh niên kinh ngạc: “Người đại náo Bách Thảo Đường, tuyên bố nhà họ Lý trở lại thủ đô mấy hôm trước chính là cậu?” 

 “Đúng vậy, là tôi”. 

 “Cậu thật sự là hậu nhân nhà họ Lý?” 

 “Tuyệt đối không phải giả”. 

 Anh ta hơi do dự, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được, chỉ nói: 

 “Cậu đến đây làm gì?” 

 “Tôi muốn tham gia hội nghị của gia tộc nhà anh, nhưng bọn họ không cho tôi vào, nếu để tôi vào sớm hơn thì nhiều người đã không phải chết”. 

 “Cậu không họ Na, làm sao có thể để cho cậu tham gia hội nghị gia tộc?”, sắc mặt thanh niên thay đổi, anh ta nổi giận, nói: “Tôi không làm khó dễ cho cậu, cậu đi đi. Đại sư Tác Lãng, chúng ta đi thôi”. 

 “A di đà Phật!”, Tác Lãng niệm một câu Phật hiệu, ông ta nhìn Lý Dục Thần, muốn nói lại thôi. 

 “Ơ, Lạt Ma các ông cũng niệm a di đà Phật à?” 

 “Nhập gia tùy tục mà thôi”. 

 “Thế sao không niệm Vô Lượng Thiên Tôn?” 

 “Lý thí chủ nói đùa, tôi là tăng nhân, tuy không tu Tịnh độ, có thể niệm Phật hiệu”. 

 Nói xong ông ta đi vào trang viên. 

 Lý Dục Thần cười nói sau lưng: “Này, nếu đánh không lại thì có thể đi ra mời tôi, tôi thu phí rẻ lắm”. 

 Na Nhữ Bình và Lạt Ma Tác Lãng không để ý đến Lý Dục Thần mà đi thẳng vào trang viên. 

 Quản gia nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ hung ác. 

 Người kia đắc tội cậu Nhữ Bình, cậu chủ rộng lượng, không chấp nhặt, nhưng làm quản gia của nhà họ Na, ông ta không thể mặc kệ được. 

 Đây là cơ hội tuyệt vời để lấy lòng cậu Nhữ Bình. Sau này cậu Nữ Bình lên làm gia chủ, có khi mình sẽ được làm phó tổng quản, thậm chí là tổng quản. 

 Lúc đi vào, quản gia ghé vào tai bảo vệ nói nhỏ vài câu. 

 Bảo vệ gật đầu hỏi ý. 

 Sau khi quản gia đi vào trong trang viên, một nhóm bảo vệ lập tức bao vậy Lý Dục Thần. 

 Các bảo vệ sửng sốt, có vẻ như đang suy nghĩ xem tại sao vừa rồi không bắt được anh. 

 Có một bảo vệ nói: “Thừa lời nói nó làm gì, đánh đi! Tôi không tin chúng ta đông người thế này mà còn không làm gì được nó!” 

 Bọn họ rút gậy ra, định tiến lên. 

 Nhưng bảo vệ trước đó giơ tay ra cản lại: “Xử lý ổn thỏa một chút thì hơn”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.