Chương trước
Chương sau
 

 Cung phụng do ông ta đích thân mời đến, đương nhiên ông ta biết thực lực của đối phương ra sao. 

 Quách Thanh Tùng chỉ cần động ngón tay là ông ta sẽ mất mạng. 

 Quách Thanh Tùng động thủ. 

 Ông ta tung ra một chưởng, đòn chưởng này ngưng tụ công lực cả đời của ông ta. 

 Nhưng tất cả mọi người không ngờ tới là mục tiêu của đòn tấn công không phải là Na Hy Nghiêu, mà là Na Nhữ An. 

 Na Nhữ An ở bên cạnh Na Hy Nghiêu, đồng nghĩa với việc anh ta đứng trước mặt Quách Thanh Tùng 

 Một chưởng toàn lực của Tông Sư, hơn nữa khoảng cách hai bên cực gần, gần như không có khả năng né tránh. 

 Quách Thanh Tùng tin tưởng, cho dù Tông Sư đứng ở trước mặt thì cũng không thể bình yên vô sự trở ra. 

 Quả nhiên, đòn chưởng đánh trúng Na Nhữ An. 

 Na Nhữ An bay ngược ra ngoài như con diều đứt dây, đâm vào tường bịch một tiếng, sau đó từ từ rơi xuống đất theo mặt tường. 

 Mọi người trông thấy ngực của anh ta lõm xuống, anh ta không thể sống sót được. 

 “Sư phụ Quách!”, Na Hy Nghiêu hoàn hồn từ cơn kinh hoàng, ông ta nói với giọng cảm động: “Vốn dĩ tôi còn lo lắng không ai có thể hàng phục cậu ta, cho nên cố ý sai con trai Nhữ Bình đi chùa Bạch Tháp mời cao nhân giúp đỡ. Không ngờ Nhữ Bình chưa trở lại mà cậu ta thình lình làm loạn, nếu không nhờ có sư phụ Quách đối mặt với nguy hiểm mà vẫn không sợ, thi triển thực lực, chỉ sợ ngày hôm nay nhà Na gặp tai ương rồi!” 

 Quách Thanh Tùng ôm quyền: “Na gia chủ, tôi là cung phụng cho ông mời đến, nhà họ Na đối đãi tôi nồng hậu, cho dù đối xử tệ bạc thì tôi cũng không thể làm chuyện không bằng súc sinh như thế được”. 

 Người nhà họ Na cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bọn họ khen hết lời: “Sư phụ Quách nghĩa khí, thật là khiến người ta kính phục!” 

 Có người đề nghị chém Na Nhữ An thành muôn mảnh, báo thù cho ông bảy và ông mười ba. 

 Na Hy Nghiêu quay đầu nhìn xác Na Nhữ An nằm dưới sàn nhà, rồi lắc đầu thở dài, nói: “Nuôi ong tay áo, đều tại tôi. Cậu ta đã chết rồi, coi như kết thúc ở đây”. 

 Đúng lúc này, tôi tớ đến bẩm báo với Na Hy Nghiêu: 

 “Bẩm gia chủ, bên ngoài có người nói là muốn tham gia hội nghị gia tộc của nhà chúng ta”. 

 Na Hy Nghiêu sửng sốt: “Ai? Nhà chúng ta còn có ai chưa đến à? Có phải là cao tăng của chùa Bạch Tháp đến rồi không?” 

 “Không phải hòa thượng, không thấy cậu Nhữ Bình. Người nọ nói mình họ Lý”. 

 “Họ Lý?”, hội nghị gia tộc thành ra thế này rồi, Na Hy Nghiên nào còn tâm trạng tiếp khách nữa, thế là ông ta nói luôn: “Đuổi đi! Đuổi đi! Thật là, chuyện gì bực cả mình!”, Lý Dục Thần đứng ở cửa trang viên nhà Na. 

 Anh quyết định hôm nay phải tiên lễ hậu binh. 

 Dẫu sao đến bây giờ vẫn chưa có chứng cứ chứng minh nhà họ Na liên quan trực tiếp đến án diệt môn nhà họ Lý, sau này nhà họ Lý phải đặt chân ở thủ đô, gây thù chuốc oán quá nhiều không có lợi cho gia tộc sau này. 

 Khi anh còn ở đây thì có thể trấn áp bằng vũ lực, nhưng mai sau anh rồi sẽ phải rời khỏi hồng trần, ngao du tam thiên đại thế giới. 

 Đến khi đó, nhà họ Lý ở thủ đô phải làm sao đây? 

 Dùng vũ lực khiến người khác khuất phục không phải kế lâu dài, lấy đức độ thu phục người khác lại không đáng tin cậy, có võ có đức, võ đức cùng nắm giữ mới trường tồn. 

 Tứ đại gia tộc ở thủ đô chỉ cần không tham dự vào chuyện năm xưa, có thể kết minh thì cứ kết minh. 

 Đương nhiên, nếu nhà họ Na tỏ thái độ thù địch, hoặc anh phát hiện bọn họ cũng nhúng tay vào chuyện năm đó, Lý Dục Thần tuyệt đối không nương tay. 

 Nhà họ Lý biến mất như thế nào thì cũng khiến bọn họ biến mất như thế. 

 Sở dĩ anh chọn ngày hôm nay đến nhà họ Na là bởi vì hôm nay người nhà họ Na đều có mặt, đông người thì khó che giấu bí mật. 

 Hơn nữa, Đạm Đài Ngọc chỉ nói Minh Phó ở nhà họ Na, chưa kịp nói tên ra, Lý Dục Thần suy đoán người nọ là Na Nhữ An. 

 Hôm nay, những thành viên quan trọng của nhà họ Na đều có mặt đông đủ, có thể dễ dàng xác nhận để tránh sai lầm. 

 Bảo vệ nhà họ Na trông có vẻ hoảng loạn, không chú ý đến anh, cho nên anh nói chuyện với bọn họ. 

 Trong trang viên, nhiều người chạy tới chạy lui, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó. 

 Các nhân viên an ninh không rõ tình hình của hội nghị gia tộc, bọn họ đang làm nhiệm vụ, chỉ có thể biết tin tức thông qua nhóm chat của bảo vệ. 

 Nhưng với vài câu trò chuyện đơn giản của bọn họ, Lý Dục Thần đã đoán được đại khái bên trong xảy ra chuyện gì. 

 Một người ăn mặc như quản gia đi tới, bảo vệ lập tức đứng thẳng lên. 

 Quản gia nói vài câu với bọn họ rồi đi ra cổng, đứng chờ ở ven đường với điệu bộ lo lắng. Hiển nhiên không phải đến để đón tiếp Lý Dục Thần. 

 Bảo vệ nhận được chỉ thị của quản gia, lại gần xua tay đuổi Lý Dục Thần: “Đi đi, đi đi, bây giờ gia chủ không tiếp khách”. 

 Lý Dục Thần nói: “Các anh có chắc là không cần tôi đi vào không? Nếu tôi không vào thì sợ rằng bên trong sẽ có rất nhiều người chết đấy”. 

 Bảo vệ ngớ ra, rồi nổi giận, nói: “Cậu nói gì thế hả?” 

 Quản gia đứng ở lề đường nghe thấy anh nói vậy thì đi tới quan sát anh vài lần với ánh mắt nghi ngờ: 

 “Cậu là ai? Sao cậu lại biết chuyện bên trong?” 

 Lý Dục Thần nói: “Tôi đã nói tên mình rồi, bây giờ các ông mời tôi vào thì có thể phòng ngừa được nhiều thương vong. Nếu ông không tự quyết định được thì tốt nhất đi báo với gia chủ nhà ông”. 

 Quản gia nổi giận đùng đùng: “Đám vô dụng! Nuôi các cậu tốn cơm tốn gạo! Gọi người đi! Gọi người!” 

 Bảo vệ lấy bộ đàm ra gọi thêm người. 

 Đúng lúc này, một chiếc xe lao nhanh tới, dừng lại trước cổng. 

 Quản gia vừa trông thấy ô tô đến thì vội vàng tiến lên đón.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.