Chương trước
Chương sau
 Bảo vệ quay sang nói với Lý Dục Thần: “Nhóc, tôi thấy cậu còn trẻ, trông khôi ngô tuấn tú, tôi khuyên cậu mau đi đi, về sau đừng đến đây nữa”. 

 Lý Dục Thần nở nụ cười, nói: “Anh thả tôi đi thì ăn nói với quản gia thế nào bây giờ?” 

 Bảo vệ trả lời: “Tôi bảo với quản gia là cậu bị đuổi đi là được”. 

 Bảo vệ bên cạnh nói: “Anh Tứ, quản gia nói là phải đánh chết, anh thả nó đi thì chúng ta không tiện ăn nói với quản gia”. 

 Người bảo vệ kia cau mày, không nói gì. 

 Lý Dục Thần cảm thấy ông chú bảo vệ này thú vị, dù sao chờ ở đây cũng nhàm chán, bèn trêu: “Hay là thế này đi, ông tha cho tôi, nhưng tôi không đi, lát nữa cậu chủ của các ông đi ra, tôi bảo anh ta cho ông lên làm đội trưởng đội bảo vệ”. 

 “Đừng có trêu đùa tôi, cậu chủ của bọn tôi sao có thể nghe lời cậu được?”, bảo vệ hơi cáu. 

 Lý Dục Thần nói: “Ông không nghe thấy cậu chủ của các ông vừa mới nói à, lát nữa anh ta ra ngoài, còn nhận tôi làm bố nuôi đấy”. 

 “Mẹ kiếp!”, lần này thì bảo vệ thật sự nổi giận: “Các anh em, lên!” 

 Cả đội bảo vệ cùng nhau xông lên. 

 Nhưng kết quả vẫn giống như vừa rồi, bọn họ thậm chí không chạm vào được một sợi tóc của Lý Dục Thần. 

 Một lát sau, các bảo vệ đã mệt lè lưỡi. 

 Một người nói: “Chết tiệt, thằng nhãi này trơn như cá chạch!” 

 Một người khác nói: “Anh Tứ, báo cho đội trưởng Dương đi”. 

 Bảo vệ được gọi là anh Tứ bèn lấy bộ đạm ra gọi người. 

 Lý Dục Thần không ngăn cản. 

 Một lát sau, một nhóm người mặc thường phục hùng hổ đi từ bên trong ra, thoạt nhìn bọn họ có địa vị cao hơn bảo vệ, nét mặt trông cũng hung hãn hơn. 

 Người đi đầu là một người đàn ông trung niên, anh ta nổi giận nói: “Có chuyện gì?” 

 “Đội trưởng Dương!”, một bảo vệ xoay người đi đến chỗ người nọ, báo với ông ta về chuyện vừa xảy ra. 

 “Vô dụng!”, đội trưởng Dương mắng, sau đó ông ta vung tay lên, nhóm người mặc thường phục mà anh ta dẫn đến lập tức bao vây Lý Dục Thần. 

 “Đánh cho nó tàn phế!”, đội trưởng Dương ra lệnh. 

 Hiển nhiên những người này tàn nhẫn hơn đội bảo vệ, hơn nữa đều là người tập võ, toàn ra chiêu tàn nhẫn, nếu là người bình thường thì có lẽ đã mất mạng rồi. 

 Đáng tiếc đối thủ của bọn họ không phải là người bình thường, mà là Lý Dục Thần. 

 Đối mặt với đám người ra tay độc ác muốn giết người này, Lý Dục Thần không khách sáo, anh gậy ông đập lưng ông, bọn họ ra chiêu như thế nào thì anh liền hoàn trả như thế ấy. 

 Chỉ chốc lát sau, đám người đó đã nằm sõng soài trên mặt đất, tất cả đều bị thương nặng, ai nấy cũng rên rỉ hoặc kêu la thảm thiết. 

 Đội trưởng Dương há hốc mồm. 

 Ông ta có thể làm đội trưởng đương nhiên vũ lực sẽ không thấp, ông ta là người lợi hại nhất trong nhóm người này. Nhưng đội trưởng Dương tự biết mình không thể cầm cự được lâu khi đối mặt với sự vây công của nhiều thuộc hạ đắc lực như thế. Mà thanh niên trước mặt lại có thể đánh ngã cả một đội ngũ hai, ba lần. 

 “Mày… Mày là ai?” 

 “Ngay cả cậu chủ của các anh còn phải nhận tôi làm bố nuôi, anh nói xem tôi là ai?” 

 “Mày thích chết à!” 

 Đội trưởng Dương ra tay. 

 Tất nhiên ông ta không ngu, anh ta không cho rằng mình có thể thắng được Lý Dục Thần, thế nên ông ta dứt khoát móc súng ra, không nhiều lời vô ích mà nổ súng ngay lập tức. 

 Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến anh ta và toàn bộ bảo vệ ở đây ngu người tại chỗ. 

 Giống như có một lá chắn vô hình, một lớp màn sáng xuất hiện trước mặt Lý Dục Thần, viên đạn dừng lại ở đó, xoay tròn giữa không trung, không gian xung quanh đầu đạn như vặn vẹo, tạo ra hiện tượng khúc xạ ánh sáng. 

 Bàn tay cầm súng của đội trưởng Dương đang run rẩy. 

 Ông ta chưa bao giờ nghe về chuyện này. Cho dù là Tông Sư võ đạo thì cũng đâu thể lấy khí làm khiên, ngăn cản viên đạn ở khoảng cách gần như thế được? 

 Lẽ nào đối phương cũng là Đại Tông Sư Tiên Thiên giống như Thiết Tiêu Vô Địch Tiêu Sinh? 

 “Ông vừa mới nói gì?”, Lý Dục Thần hỏi. 

 “Tôi… Tôi… Không… Không nói gì…”, đội trưởng Dương sợ đến mức nói năng lộn xộn. 

 “Tôi thấy ông mới thích chết ấy”, Lý Dục Thần nói. 

 Sau đó, đội trưởng Dương trông thấy lá chắn vô hình run rẩy, viên đạn bị bắn ngược lại. 

 Đó là hình ảnh cuối cùng mà ông ta nhìn thấy trong đời. 

 Viên đạn bắn trúng trán ông ta. 

 Đội trưởng Dương đứng cứng ngắc ở đó mãi một lúc lâu rồi mới ngã xuống. 

 Ông ta ngã xuống đất, hai mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt. 

 Các bảo vệ bên cạnh hoảng sợ nhìn cảnh này. 

 Khi ánh mắt lại nhìn về phía Lý Dục Thần, bọn họ như nhìn thấy ma quỷ, toàn thân run rẩy vì sợ hãi, thậm chí không dám thở mạnh. 

 Một bảo vệ trong đó lập tức quỳ xuống, đập đầu xin tha: “Xin cậu tha mạng cho tôi! Tôi trên có mẹ già tám mươi, dưới có ba đứa con sinh ba, tha cho tôi đi mà!” 

 Có anh ta đi đầu, những người khác cũng vội vàng quỳ xuống, nhao nhao xin tha. 

 Chỉ có người gọi là “anh Tứ” tuy hết sức hoảng sợ, nhưng vẫn quật cường đứng yên tại chỗ, không quỳ xuống. 

 Lý Dục Thần nhìn ông ta, tò mò hỏi: “Bọn họ đều quỳ rồi, sao ông không quỳ?” 


 Ông ta nổi giận, nói: “Tôi làm bảo vệ ở đây thì phải làm hết phận sự của mình. Quỳ xuống cho cậu ta thì có khác nào nhận giặc làm cha! Tôi không quỳ!” 

 Lý Dục Thần cảm thấy người này rất thú vị, bèn hỏi: “Ông tên gì?” 

 “Lý A Tứ, sao, giết người còn phải điều tra hộ khẩu à? Mau lên, để tôi còn đến chỗ Diêm Vương xếp hàng”. 

 Ánh mắt Lý A Tứ vẫn cất giấu nỗi sợ hãi cái chết, nhưng ngữ khí của ông ta rất kiên quyết, không hề có ý định xin tha.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.