Chương trước
Chương sau
“Tôi muốn đi gõ chuông”, Trần Thọ Đình nói.

“Gõ chuông?”, đạo sĩ lớn tuổi kinh ngạc: “Theo quy tắc, chỉ có đạo môn rơi vào nguy cơ tồn vong, hoặc là thiên hạ đại loạn, mới có thể xin thiên sư xuất quan, bây giờ…”

Trần Thọ Đình nói: “Kiếm Thiên Sư là chí bảo thiên sư, tượng trưng cho nhiều đời thiên sư, mất tích nhiều năm, thiên sư vẫn luôn cảm thấy có lỗi với tổ sư các đời. Nay nó đã xuất hiện, nếu không tìm về, sau này chúng ta có mặt mũi nào đi gặp tổ tiên? Huống hồ, mấy ngày trước có đạo hữu nước ngoài đến truyền tin, nói gần đây dị giáo nước ngoài nổi loạn, có giáo phái đang liên hiệp thế lực các phương, phản đồ gây bất lợi với Hoa Hạ. Tôi ngầm có dự cảm, thiên hạ thái bình đã lâu, yêu ma ngoại đạo sắp xuất hiện, chính là lúc chúng ta nên ra tay!”

Các đạo sĩ đều gật đầu.

Họ bèn cùng đến Chính Nhất quan trên núi, quỳ bái Chính Nhất Phong từ xa, gõ chuông tiên, khấu đầu bên ngoài phòng phương trượng.

Không lâu sau, thì thấy Chính Nhất Phong mây khói sôi sục, vượn kêu chim hót giữa núi.

Cửa phòng phương trượng bỗng mở ra, một đạo nhân áo trắng đi ra, chính là Trương Tích Khôn, thiên sư hiện nay của Long Hổ Sơn,

“Đệ tử cung nghênh sư tôn xuất quan!”, với Trần Thọ Đình dẫn đầu, các đạo sĩ dập đầu nói.

“Sư tôn đi theo tổ tiên vào cõi thần tiên, tại sao gõ chuông gọi sư tôn quay về?”, Trương Tích Khôn hỏi.

“Khởi bẩm sư tôn, kiếm Thiên Sư xuất hiện rồi”, Trần Thọ Đình trả lời.

“Ồ?”, ánh mắt Trương Tích Khôn sáng lên, khuôn mặt thanh tịnh lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Sư huynh trước khi bế quan sinh tử, đã từng nói, ngày kiếm Thiên Sư xuất hiện, sẽ là lúc thiên hạ đại loạn. Các người gõ chuông cũng rất đúng lúc!”



Nói xong liền đi xuống bậc thềm, dẫn mọi người cùng xuống núi, trở về phủ Thiên Sư.

Trên đường, Trần Thọ Đình báo cáo chi tiết với Trương Tích Khôn chuyện Lý Dục Thần đến, bao gồm chuyện Viên Thọ Sơn đưa Viên Thế Kiệt đến chữa bệnh.

Trương Tích Khôn nghe xong, khẽ cau mày, nói: “Lý Dục Thần đó thực sự nói muốn sư tôn đích thân đến thành phố Hoà xin cậu ta trả kiếm ư?”

Trần Thọ Đình khẽ trầm ngâm nói: “Cũng không phải nói đi cầu xin cậu ta, chỉ đúng là nói bảo sư tôn đích thân đi”.

“Tuy không nói như vậy, nhưng ý cũng rất rõ ràng, chính là muốn sư tôn đi cầu xin cậu ta”, đạo sĩ bên cạnh tức giận nói: “Cuồng ngạo như vậy! Phủ Thiên Sư thống lĩnh đạo môn thiên hạ, kể cả Toàn Chân Tùng Lâm, bất luận Bạch Vân Quan hay là Trọng Dương Cung, cũng không dám bất kinh với thiên sư. Cậu ta là ai chứ, dám ăn nói như vậy!”

Trương Tích Khôn cũng hơi nổi giận, nhưng ông ta là thiên sư, cảnh giới đã vượt qua người thường, càng không phải người không phân trắng đen, nói: “Cậu ta đến phủ Thiên Sư, các người không phân rõ trắng đen, đã dử dụng ngũ lôi trận với người ta, cũng không thể trách cậu ta nổi giận. Nếu là người bình thường, dưới ngũ lôi, sớm đã hồn bay phách tán rồi. Môn hạ Thiên sư, không phải kẻ lạm sát!”

Một đạo sĩ nói: “Chủ yếu là chịu ảnh hưởng của ông cháu nhà họ Viên, cứ mặc định nghĩ rằng cậu ta là ma đạo, mới chuẩn bị đại trận ngũ lôi”.

“Nhưng các đồ đệ cũng không hạ gục được cậu ta, để người ta một kiếm phá trận”, Trương Tích Khôn nói.

Trần Thọ Đình đỏ bừng mặt, hổ thẹn nói: “Đệ tử khiến thiên sư mất mặt rồi”.

Trương Tích Khôn cười nói: “Cũng không trách các người. Trong tay cậu ta có kiếm Thiên Sư, mà còn hiểu cách ngự kiếm, đương nhiên các đệ tử không phải đối thủ”.

Trương Tích Khôn đã là thiên sư, đương nhiên trong lòng biết rõ uy lực của kiếm Thiên Sư. Thiên sư có kiếm, và thiên sư không có kiếm, luận sức chiến đấu, thì hoàn toàn khác xa nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.