Chương trước
Chương sau
Ầm ầm một tiếng nổ vang, kén vàng nứt ra, kim quang vạn đạo phát ra.

Các đạo sĩ kinh hồn bạt vía.

Những lôi phù Chính Nhất này, bọn họ đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết mới luyện chế được ra.

Mỗi một lá bùa đều có uy lực to lớn.

Mười mấy lôi phù hợp lại với nhau, bố trí thành trận pháp, mới có đại trận ngũ lôi này.

Làm sao có thể, bị một thanh niên trẻ phá được dễ dàng như vậy?

Từng tia sét bắn đến.

Trong không gian nhỏ hẹp như vậy, họ vốn không có cách nào né tránh.

Với công lực của họ, bị bất kỳ tia sét nào đánh trúng thì đều quá sức với họ, huống hồ là nhiều tia sét như vậy.

Trong lòng lão đạo sĩ đều cảm thấy, hôm nay mình khó thoát khỏi kiếp nạn, sơ rằng sẽ phải tan thành tro bụi.

Cũng may các đường tia sét bay đều bay qua bên cạnh họ, dường như là biết đường, không có tia nào đập trúng vào họ.

Hàng vạn tia sét dày đặc tràn ngập cả trung đường.

Lý Dục Thần hiện thân từ trong kim quang, không những không tổn hại, ngược lại dưới ánh chiếu của kim quang, càng có phong thái hơn.

Anh chậm rãi giơ kiếm Thiên Sư lên, nói: “Thu lại!”

Hàng vạn đường điện quang, ầm ầm thu lại, dường như cùng lúc bay về phía kiếm Thiên Sư, toàn bộ được kiếm Thiên Sư hấp thụ.



Lý Dục Thần thu lại kiếm, nói: “Đã không tin, mà còn vô lễ như vậy, thì cũng không cần trả kiếm nữa. Nếu muốn sống, thì bảo thiên sư tự đến thành phố Hòa tìm tôi!”

Nói xong, lấy thiên sư lệnh, chiếu trong trung đường, để lại ấn ký thiên đô, rồi cất bước ra khỏi trung đường, hóa thành một đường kim quang, bay vút lên trời.

Trong trung đường rộng lớn, lại bình thường như cũ.

Chỉ có đám đạo sĩ đó, người nào cũng ngây ra như khúc gỗ.

Trần Thọ Đình ngẩn người nhìn về hướng Lý Dục Thần biến mất, trong lòng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Một đạo sĩ bên cạnh cũng nghi hoặc nói: “Sư huynh, kẻ này thực sự là ma ư?” . Đam Mỹ H Văn

Trần Thọ Đình lắc đầu nói: “Một kiếm phá ngũ lôi! Cậu ta muốn giết người, sợ rằng chúng ta không ai thoát được”.

“Đúng thế!”, một đạo sĩ lớn tuổi khác nói: “Thiên sư còn đang bế quan, trừ phi khởi động đại trận Long Hổ hộ sơn, nếu không phủ Thiên Sư không ai có thể ngăn được cậu ta”.

“Nói như vậy, cậu ta không phải là ma đạo?”

“Trên người cậu ta không có ma khí, trước đó tôi còn nghĩ cậu ta che giấu rất tốt, bây giờ xem ra, có lẽ chúng ta hiểu lầm rồi”.

“Là ông cháu nhà họ Viên lừa người, đáng ghét!”, đạo sĩ trẻ tuổi nhất tức giận nói.

“Cũng không thể dễ dàng đoán định, mặc dù không phải là ma, kiếm Thiên Sư ở trong tay cậu ta, chắc chắn có quan hệ với tên phản nghịch Lâm Tiêu. Tôi thấy cậu ta cũng không phải chính đạo”.

Trần Thọ Đình trầm mặc một lát, thở dài một hơi nói: “Nếu hôm nay cậu ta thực sự là đến trả kiếm Thiên Sư, thì Trần Thọ Đình tôi là tội nhân của phủ Thiên Sư rồi!”

Đạo sĩ lớn tuổi bên cạnh nói: “Trần sư đệ không cần tự trách, nếu có tội, chúng tôi cùng gành vác trách nhiệm cùng ông là được”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.