Chương trước
Chương sau
Trong lòng đám người Trần Thọ Đình khẽ thở phào một hơi, thì ra không phải ngũ lôi trận không ổn, cũng không phải họ không đủ tu vi, mà vì trong tay đối phương có kiếm Thiên Sư.

Kiếm Thiên Sư là đồ của phủ Thiên Sư, nói đi nói lại, vẫn là phủ Thiên Sư lợi hại.

Trương Tích Khôn bước vào trung đường phủ đệ thiên sư, cũng chính là hiện trường Lý Dục Thần dùng một kiếm phá ngũ lôi trận.

Vừa bước vào ngưỡng cửa, ông ta đã phát hiện ra điều gì, ngẩng đầu, liền kinh ngạc, kêu a một tiếng.

Các đệ tử đâu từng thấy sư tôn kinh hoảng như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trương Tích Khôn chỉ lên bên trên trung đường, tay không ngừng run rẩy nói: “Đây… đây là…”

Mọi người ngẩng đầu nhìn, trên trung đường treo hình ảnh thiên sư, không có gì bất thường, họ cũng cảm thấy kỳ lạ.

Sư tôn bị làm sao vậy? Bế quan lâu rồi, ngay cả chân dung các tổ sư cũng không nhận ra ư?

“Đừng dùng mắt nhìn, dùng thần thức quan sát”, Trương Tích Khôn nói.

Trần Thọ Đình mở thần thức, mới kinh hãi phát hiện, trên chân dung thiên sư, lại có thêm một con dấu, mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ lấp lánh phát kim quang trong thần thức.



Trên chân dung thiên sư sao lại có thần ấn?”

Nhìn kỹ lại, hai chữ Triện trên con dấu, chữ thứ nhất là Thiên, chữ thứ hai là Đô.

“Thiên Đô?”, Trần Thọ Đình kinh hãi.

Ông ta bỗng nhớ ra, trước khi Lý Dục Thần đi, hình như quay người chỉ vào trong trung đường.

Chẳng lẽ…

Trần Thọ Đình có chút không dám tin.

“Thiên Đô Lệnh! Cậu ta là sứ giả Thiên Đô!”, Trương Tích Khôn đau tim nhức óc: “Hu hu! Phủ Thiên Sư lại chọc đến sứ giả Thiên Đô rôi!”

Nghe thấy lời của Trương Tích Khôn, cuối cùng Trần Thọ Đình mới tin, thanh niên tên Lý Dục Thần đó thực sự là sứ giả Thiên Đô, thượng tiên Côn Luân!

Mình không chỉ lãnh đạm với cậu ta, còn tin lời vu khống, coi cậu ta là ma đạo, dùng ngũ lôi trận tấn công cậu ta.

Cũng may cậu ta pháp lực cao cường, nếu vì vậy mà bị thương, hoặc là bị sét đánh chết…

Trần Thọ Đình nghĩ thôi đã cảm thấy sợ, quỳ xuống nói: “Đệ tử có tội, xin sư tôn trách phạt!”



Các đạo sĩ khác cũng đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói: “Đệ tử có tội, xin sư tôn trách phạt!”

Trương Tích Khôn thở dài nói: “Không trách các người, là kiếp số của thiên sư ta. Mau, mau lên! Cùng sư tôn đi đến thành phố Hoà, sư tôn phải đích thân tạ lỗi với sứ giả!”



Trong Thiên Tinh Quan thành phố Hoà.

Trương Đạo Viễn đang dâng lễ đốt hương, bỗng một tiếng sấm sét vang lên.

Tiểu đạo sĩ bên cạnh sợ giật mình.

Lúc này đã là cuối thu, sắp vào mùa đông.

Thành phố Hoà ở Giang Nam, tuy chưa đến mùa lạnh, nhưng cũng đã thấy hơi lạnh rồi.

Thời tiết này, làm sao còn có sấm sét?

Trương Đạo Viễn quỳ trên bồ đoàn nghe thấy tiếng sấm cũng giật mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.