Trương Thiên cũng không để ta nhàn nhã bao lâu. Ta mới chỉ ngồi trong nhà một tháng, nàng ta đã kéo việc mới tới cho ta. Chính là biểu thúc làm ăn ở Trường An trước đó nàng ta có nói, họ Tống. Cả nhà bọn họ sẽ về Minh châu định cư trước tết. Trước đó, bọn họ muốn tìm nữ tiên sinh có thể dạy chút hội họa cho con gái nhà họ. Tất nhiên là Trương Thiên không chút do dự đẩy ta lên, liên tục nhắc bên tai ta bảo ta thể hiện tốt một chút, nói nhà này là gia đình giàu có, yêu cầu cao nhưng trả nhiều tiền, dạy một năm ăn được ít nhất ba năm, vân vân... Ta không để trong lòng, thầm nghĩ chẳng phải chỉ là một thương hộ thôi sao? Với trình độ của ta, đừng nói là dạy con gái nhà ông ta, dạy nam nhân thi cử nhân cũng không có vấn đề gì. Nhưng hình như Trương Thiên rất coi trọng. Hôm đó gặp nhau, nàng ta đích thân đưa ta đến Tống phủ, ở trên xe ngựa nói dông dài cả đường với ta về tình huống nhà này. "Nhà ông ấy là hoàng thương, nhà xây ở quê quán Vĩnh Niên đều là dùng mỡ kình đốt đèn, dùng hoa tiêu đắp tường. Khí thế hào phú đó cô nhìn rồi sẽ hiểu." "Hoàng thương?" Trương Thiên nói một tràng, nhưng ta chỉ bắt được một chữ này. "Đúng vậy, mỗi năm nhà ông ấy đều cống dược liệu vào trong cung. Sâm núi, linh chi qua tay nhiều vô số kể, gia sản đâu chỉ có ngàn vạn." Trong giọng nói Trương Thiên khó giấu được ngưỡng mộ. Nàng ta còn đang nói gì đó nhưng ta đã không còn nghe thấy, chỉ lo nhíu mày trầm tư: Nếu là hoàng thương, vậy chắc chắn từng lên Tuyên Chính điện. Hoàng thương họ Tống? Thời gian lâu quá rồi, ta không nhớ được nữa. Quan trọng nhất chính là ông ta từng gặp ta chưa? Chắc là không có đâu, mỗi khi có tiến cống, ta đều trốn sau bức rèm che ghi chép lời của Hoàng đế. Về lý thuyết, ông ta có thể lén nhìn thấy ta, nhưng mà... Người đàn ông nào lại to gan như vậy, dám liếc trộm ta dưới mí mắt Hoàng đế? Mặc dù biết hẳn là ông ta không nhận ra ta, nhưng tóm lại cẩn thận vẫn hơn. Ta thở dài nói: "Xin lỗi, có lẽ ta không nhận được công việc này rồi." Trương Thiên kinh ngạc nói: "Cô sao vậy? Tự nhiên lại không muốn đi nữa?" Ta nói: "Nếu là hoàng thương, vậy chắc chắn tiêu chuẩn cực cao. Ta chẳng qua là một tỳ nữ nhỏ, từng may mắn được Hoàng hậu dạy bảo một chút, đột nhiên phải đối diện với những thiên kim tiểu thư này, cảm thấy sợ hãi." Trương Thiên vội vã ngắt lời ta: "Cô đừng nói những lời ủ rũ như thế! Nha Ngọc, ta đã báo danh cô cho họ từ sớm rồi, cô đột nhiên không đi nữa, cô thì chẳng sao nhưng ta thật sự phải mang tiếng xấu thất hứa." "Nhưng mà..." Trương Thiên có vẻ cực kỳ coi trọng quan hệ với biểu thúc này của nàng ta, trán rịn cả mồ hôi, nắm lấy tay ta nói: "Cô giúp ta đi. Chúng ta đã đi cả đường đến nơi này rồi, ít nhất cũng đi một chuyến. Nếu như không muốn bị mời thì biểu hiện kém một chút, như thế nào cũng được, được không?" Nàng ta còn nói: "Vả lại cô cứ thoải mái tinh thần, biểu thúc biểu thẩm ta còn đang trên đường cơ, lần này tới gặp mặt cô là mẹ đẻ của mấy tiểu nương tử kia, đều là thiếp thất, không có gì phải sợ bọn họ." Thấy nàng ta nói đến chân thành tha thiết, ta không đành lòng làm phật ý nàng. Dù sao nàng ta giới thiệu việc cho ta cũng là vì suy nghĩ cho ta, thôi thì đi một chuyến vậy. Huống hồ nàng cũng đã nói đến gặp ta đều là mấy thiếp thất, ông chủ Tống từng gặp ta cách rèm châu, nhưng bọn họ chưa từng gặp ta mà. "Được rồi." Ta nói: "Ta sẽ cố gắng từ chối công việc này mà không để cô mất mặt." Lúc này Trương Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức mỉm cười nói chuyện khác với ta. *** Một lúc sau, xe ngựa chầm chậm chạy vào huyện Vĩnh Niên, dừng lại trước một tòa trang viên xa hoa trang nhã. Tống gia không hổ là hoàng thương, thẩm mỹ trang trí quả thật không tệ. Khoảng sân rộng lớn, phòng xá tinh vi, vừa nhìn đã thấy là được cao nhân chỉ đạo. "Nghe nói chủ trì tu sửa nhà ông ấy là một thiếp thất tới từ Trường An." Trương Thiên nói: "Nghe nói thiếp thất này tướng mạo cực đẹp, làm cho người gặp khó quên, chỉ là xuất thân hơi kém, không làm được chính thất." Ta hờ hững gật đầu. Lần gặp nhau này không khác lắm so với lần trước. Bởi vì chủ nhân không ở đây, người nói chuyện là lão phu nhân nhà này. Ta cố ý biển hiện câu nệ chút. Song sau vài câu nói, lão phu nhân này lập tức nhìn ra ta rụt rè vụng về, không quá hài lòng mà đuổi ta đi. Được loại bỏ như ý nguyện, cả người ta nhẹ nhõm, ngâm nga hát, theo tỳ nữ đi tìm Trương Thiên. Đi vào sảnh bên, ta thấy Trương Thiên đang cười rạng rỡ nói chuyện với một nữ nhân. Nữ nhân kia chỉ lộ bóng lưng, chải đọa mã kế quyến rũ, trâm cài hồng bảo thạch quý giá, tư thái yểu điệu. Trương Thiên nhìn thấy ta, nói với nữ nhân kia: "Muội muội kia của ta quay lại rồi, chắc là ăn nói vụng về không vừa ý lão phu nhân. Đa tạ trà ngon của tam phu nhân, Trương Thiên đi trước một bước." Giọng nói của nữ nhân kia vọng đến: "Không sao, sau này thường ghé qua chơi." Âm thanh kia êm ái trầm bổng, nghe hơi quen tai. Bước chân ta sững lại. Nữ nhân kia quay đầu, lười biếng nhìn ta một chút. Khoảnh khắc ánh mắt dừng lại trên mặt ta, đôi mắt nàng ta bỗng trừng lớn. "Choang" - Một chén trà bị nàng ta đụng rơi xuống đất. Nàng ta đứng bật dậy, nhìn ta chằm chằm không tin nổi, bật thốt lên: "Thẩm Anh?" *** Giây phút đó, không chỉ nàng ta kinh hãi, trái tim ta cũng từ không trung vạn lý rơi xuống vực sâu vạn trượng trong khoảnh khắc. Nữ nhân trước mặt đuôi mày cong cong, khóe mắt thoa phấn đỏ, tóc xanh như mây, quyến rũ lả lơi. Nàng ta xinh đẹp, diễm lệ, dung nhan không thuộc về nơi hương dã, thoáng chốc kéo ta trở về khoảng thời gian xa hoa mà mục nát kia. Trong đầu ta hiện ra rất nhiều hình ảnh vụn vỡ, tòa cung uyển màu son, nam nhân giam cầm ta chặt chẽ. Ta nhìn nàng ta, nàng ta cũng nhìn ta. Chúng ta đều thấy được chấn động không kịp che giấu trong mắt đối phương. Màu máu trên mặt ta dần dần rút cạn. Là nàng ta, Tạ Tu Nương. *** Thiên hạ rộng lớn, ta tuyệt đối không ngờ được sẽ gặp phải Tạ Tu Nương ở đây. Nhưng tại sao nàng ta ở chỗ này? Trong sự tĩnh mịch tuyệt vọng, ta nghe thấy giọng nói của mình khô khốc vang lên: "Cô... cô nhận nhầm người rồi. Ta tên Vương Nha Ngọc, không phải Thẩm Anh gì đó." Nàng ta bỏ ngoài tai, không nói lời gì đi nhanh đến trước mặt ta, ra lệnh: "Ngẩng mặt lên!" Trong lòng ta hoảng hốt, lập tức quay người định chạy, nhưng nàng ta túm chặt lấy cổ tay ta, sức lực lớn như vòng sắt, có thể nói là thô bạo, ép ta ngẩng mặt lên. Hồi lâu, nàng ta nói khẽ: "Thẩm Anh, thật sự là ngươi." Chân ta mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đó. Xong rồi. Tạ Tu Nương xuất thân Giáo phường. Nữ nhân tập múa như bọn họ tiếp xúc lâu dài với son phấn bột nước, nhìn người sẽ nhìn hình dáng trước, sau đó mới là diện mạo, cho nên nhận ra ta dễ như trở bàn tay. Quản sự nói nàng ta theo một tiểu thương đến Trường An làm ăn, nhưng nghĩ lại người có thể chuộc được đầu bảng Giáo Phường Ti cũng chỉ có hoàng thương liên hệ chặt chẽ với hoàng cung. Ta mai danh ẩn tích, muôn vàn cẩn thận, cuối cùng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, gặp phải cố nhân ở nơi hoàn toàn sai lầm. Làm sao bây giờ? Nàng ta sẽ bắt ta đi gặp Hoàng đế sao? Nghĩ đến kết quả tất yếu này, một cảm giác sợ hãi không tên bóp nghẹt cổ họng ta. Lý Tư Diễm sẽ xé xác ta. Tạ Tu Nương mím chặt miệng, đôi mắt đẹp một mực nhìn chằm chằm vào mặt ta. Ta gần như có thể nghe thấy tiếng tính toán cân nhắc cực nhanh trong lòng nàng ta. Lúc này, Trương Thiên mới tỉnh táo lại, vội vã chạy tới bên cạnh ta, nói với Tạ Tu Nương: "Phu nhân thật sự nhận nhầm người rồi, nàng là nữ tiên sinh chúng ta mời tới. Họ Vương, tên Nha Ngọc, vốn là thị nữ lúc chưa xuất các bên cạnh Hoàng hậu nương nương." Tạ Tu Nương lộ ra vẻ mặt giật mình, lẩm bẩm nói: "Hoàng hậu? Chẳng trách ngươi có thể trốn lâu như vậy..." Sau một thoáng giật mình, ánh mắt nàng ta trở nên cay nghiệt dị thường, dường như trở về dáng vẻ múa "Phá trận khúc" ở Giáo Phường Ti trước kia, lớn tiếng hô: "Bắt lấy nàng ta!" Quả nhiên nàng ta muốn bắt ta! Không được! Tuyệt đối không thể rơi vào tay nàng ta! Tiếng bước chân của gia đinh Tống gia từ xa đến gần. Ta cắn một cái lên mu bàn tay Tạ Tu Nương, quay người bất chấp lao ra ngoài. Một gia đinh canh cổng cường tráng ý đồ ngăn cản ta, vươn ra bàn tay to như quạt hương bồ về phía ta. Ta cúi người tránh được, nhưng trong nhà lại có một gia đinh hơi gầy xông ra, nhân lúc ta không đề phòng gạt ngã ta xuống đất. Ta ngã "rầm" một tiếng trước cổng chính Tống phủ, trông thấy cánh cửa đồng kia chầm chậm đóng lại trước mắt ta. Tạ Tu Nương hét lên chói tai: "Không được phép làm tổn thương nàng ta! Nàng ta là Quý phi, là nữ nhân của Hoàng đế! Đả thương nàng ta, chúng ta đều phải chết!" Bọn gia đinh nghe vậy, nhao nhao dừng lại động tác, hồ nghi quay mặt nhìn nhau. Tóc tai ta bù xù, hai mắt đỏ bừng, thở hổn hển như một con thú bị nhốt. Trông thấy những người này ngày càng vây lại gần, bản thân lại không có khả năng thoát thân, ta mất hết hi vọng, cắn chặt răng, rút ra một cây trâm sắc bén, đâm mạnh vào cổ. Trương Thiên sợ đến ngây người, đồng tử Tạ Tu Nương thắt lại, hét ầm lên: "Không được phép chết ở đây! Mau ngăn nàng ta lại!" Lúc này cây trâm của ta đã cứa qua cổ, để lại một vết thương rất sâu. Giây phút trước khi trâm cài cứa đứt, nàng ta chạy như bay đến trước mặt ta, đánh rơi vũ khí sắc bén kia. Ta vươn tay đi nhặt, nàng ta lại liều mạng ôm chặt lấy ta, lực cánh tay lớn đến hoàn toàn không giống một nữ tử. Nghe thấy động tĩnh trước sân, một đám nữ nhân chạy ra từ hậu viện, dẫn đầu chính là lão phu nhân vừa mới gặp ta. Bà ta thấy ta và Tạ Tu Nương quấn lấy nhau cào đánh như người đàn bà điên, kinh hãi đến mức nếp nhăn trên mặt biến dạng. "Tạ Tu Nương! Ngươi đang làm gì!" Lão phu nhân kinh sợ kêu lên. Tạ Tu Nương che cổ ta chảy máu, gian nan tránh né cào cắn của ta, mặt ngọc méo mó, nói: "Lão phu nhân! Nữ tử này chính là Thẩm Anh trên cáo thị tìm kiếm một năm rồi! Lúc con hiến nghệ cho nàng ta ở Trường An nhớ kỹ hình dáng của nàng ta, không sai được! Không tin lão phu nhân rửa sạch son phấn trên mặt nàng ta, xem xem có phải giống y như đúc dán ở cửa thành hay không!" "Cái... cái gì?" Tạ Tu Nương cao giọng nói: "Đừng cho nàng ta chạy!" Gậy chống của Tống lão phu nhân rơi xuống đất, không thể tin nổi quay sang Trương Thiên. Nàng ta chưa tỉnh táo lại từ trong cơn khiếp sợ, chỉ không ngừng nhắc lại: "Ta... ta không biết, nàng đầy đủ tất cả lộ dẫn văn điệp... Tại sao lại là Quý phi lạc đường kia chứ?" Tạ Tu Nương chịu ba cái cắn của ta, đau đến ứa nước mắt, nhưng vẫn cố chịu đựng ra sức ghì chặt ta, dùng biện pháp trong cung chuyên trói quý tộc nữ quyến, khống chế hoạt động của ta lại khiến ta không tổn thương được chính mình. Nàng ta thở gấp nói: "Là Hoàng hậu, Hoàng hậu cho nàng ta thân phận, không thì nàng ta vốn không thể thoát khỏi lớp lớp kiểm tra. Lão phu nhân, nàng ta hoàn toàn không phải lạc đường, ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn giấy tờ cần thiết, nghĩ sẵn kế hoạch, là trăm phương ngàn kế chạy trốn!" Miệng ta bị nhét khăn tay của nàng ta, ư a nói không ra lời. "Ngày xưa lúc ngươi yêu ngôn mị thượng, sai khiến ta đàn tỳ bà, có từng nghĩ đến ngày hôm nay hay không!" Đôi mắt trong trẻo của Tạ Tu Nương như mèo hoang mang theo cay nghiệt và hưng phấn. Dường như trói ta lại thì người ngồi trong lòng Hoàng đế nghe tỳ bà có thể biến thành nàng ta vậy. "Đủ rồi!" Giọng nói già nua xé rách màng nhĩ. Tống lão phu nhân chống gậy đi đến trước mặt ta, trợn mắt nhìn Tạ Tu Nương, đột nhiên một cái tát đánh lên mặt Tạ Tu Nương. Tạ Tu Nương kinh sợ kêu lên một tiếng, hoảng hốt che mặt, ngập ngừng nói: "Lão phu nhân..." "Câm miệng! Đồ ngu này!" Lão phu nhân gõ mạnh gậy chống: "Dù thế nào đi nữa nàng cũng là Quý phi nương nương, há là kẻ ti tiện như ngươi có thể tùy tiện chạm vào?" Ánh mắt Tạ Tu Nương lộ ra vẻ thù hằn, suy xét một lát sau đó vén áo quỳ xuống, dập đầu với ta, cố gắng cung kính nói: "Quý phi nương nương, vừa rồi thiếp có đắc đội, tự nguyện nhận phạt." Ta muốn nói chuyện nhưng trong miệng nhét khăn, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư. Tạ Tu Nương định rút khăn ra, lại bị Tống lão phu nhân bình tĩnh ngăn lại. Tống lão phu nhân lo lắng nhìn vết thương của ta một chút, cung kính nói: "Thiếp thất và các gia đinh không hiểu chuyện, có lẽ đã dọa đến Quý phi nương nương, khiến nương nương vô ý làm tổn thương bản thân. Chỉ là Tống phủ hẻo lánh, khó tìm được lương y. Lão thân nghe nói cháu rể ta đang phụng mệnh tìm kiếm Quý phi nương nương, chi bằng Quý phi nương nương di giá đến phủ Thiên nha đầu trước, sau đó lão thân sẽ tới thăm?" Ta trợn trừng mắt, càng ư a kêu lớn. Không được! Tuyệt đối không được! Phu quân Trương Thiên phụ trách truyền đạt đến trạm dịch, huyện phòng các loại ở huyện. Nếu như ta rơi vào trong tay hắn, chưa tới mười ngày Trường An sẽ nhận được tin tức của ta, đến lúc đó... Chỉ nghĩ thôi, ta đã sợ hãi đến run rẩy. Vẻ mặt Tống lão phu nhân ôn hòa nói với Trương Thiên: "Ý ngươi thế nào?" Cuối cùng Trương Thiên cũng tỉnh táo một chút, liếc nhìn ta. Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, nàng ta lại biến trở về nữ nhân khôn khéo biết cân nhắc thiệt hơn, hành động dứt khoát kia. Nàng ta chạm đến ánh mắt cầu xin của ta, dằn lòng quay đầu đi, thi lễ một cái với Tống lão phu nhân: "Xin lão phu nhân yên tâm, cháu gái chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Quý phi nương nương." "Như vậy thì tốt." Tống lão phu nhân gật đầu. Đây chính là phong cách làm việc của đại tộc, lấy một chữ "ổn" làm đầu. Ta không muốn thể diện, nàng ta phải giúp ta thể diện. *** Ta bị quấn chặt không kẽ hở, như một củ khoai lang nóng phỏng tay bị Tống lão phu nhân đá cho Trương Thiên. Trương Thiên quả quyết đón lấy. "... Tại sao cô lại chạy tới Minh châu?" Lúc đang trên đường tới nhà Trương Thiên, nàng ta nói với ta một câu duy nhất. Ánh mắt ta trống rỗng như chết. "Thôi vậy, cô không cần nói cho ta." Nàng ta đưa ta vào một gian phòng trống, ngồi ở đầu giường ta, không đầu không đuôi nói: "Ta cũng không tính là có lỗi với cô, là Hoàng đế muốn tìm cô, cô trốn được mùng một cũng không trốn được ngày rằm. Rơi vào trong tay phu quân ta, ít nhất không để người ngoài được lợi." Sau khi nói xong, có lẽ chính nàng ta cũng cảm thấy mình quá vô liêm sỉ, im lặng một lúc, thở dài: "Từ lâu ta đã cảm thấy kỳ lạ. Mặc dù cô tự xưng là nha hoàn từng hầu hạ Hoàng hậu, nhưng nhìn điệu bộ và khí chất này nào có chút dáng vẻ nha hoàn? Ta chỉ bảo là khí chất trời sinh của người Trường An, không ngờ cô quả thật lai lịch không nhỏ." "Cô đã đến chỗ ta thì đừng nghĩ đến việc tìm chết. Ta không ngu xuẩn như Tạ Tu Nương kia, sẽ không cho cô cơ hội này." Trương Thiên nói: "Tại sao lại muốn chết? Dù gì cô cũng là Quý phi, Hoàng đế tốn công sức lớn như vậy tìm cô là trong lòng có cô. Quay về cô nhận sai, cẩn thận dỗ dành một chút là có thể sống cuộc sống cẩm y ngọc thực như thường..." Giọng nói của nàng ta như từ nơi rất xa vọng tới, vang lên ong ong bên tai ta. Ta đờ dẫn nghe, trong lòng như một mảnh đất hoang vu, không có năng lực suy nghĩ, chỉ còn lại tuyệt vọng vô cùng vô tận. Tại sao? Ta cũng muốn biết tại sao. Ta nỗ lực trả giá nhiều như vậy, cửu tử nhất sinh từ trong núi ra ngoài, cả đường trốn tránh bao nhiêu tra xét mới đến được Minh châu. Sau khi định cư cũng vô cùng chú ý cẩn thận, tại sao vẫn cứ lật thuyền trong mương? Một con người phải làm như thế nào mới có thể tránh được vận hạn ông trời an bài? Cha huynh ta thản nhiên tiếp nhận cái chết, có lẽ đối với người thân ở bước đường cùng mà nói đây là kết cục thể diện nhất, nhưng ta ngay cả cơ hội tự sát cũng không có. Ta từng thử tuyệt thực nhưng vô dụng. Trương Thiên tuyệt nhiên không sợ đắc tội ta, cạy mở hàm răng ta rồi trút cháo xuống cho ta. Từ đáy lòng nàng ta cảm thấy đây là đang tốt với ta, bởi vì nàng ta không thể nào tưởng tượng tại sao lại có một nữ nhân từ bỏ thân phận Quý phi không làm, chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc này dạy đệ đệ nàng ta vẽ tranh. "Quý nhân các người đúng là cực kỳ khó hiểu." Nàng ta thay cho ta một bộ y phục tốt nhất của mình, cảm khái nói: "Nhưng mà nhanh thôi là cô có thể trở về. Phu quân ta phái ngựa Đại Uyển nhanh nhất đến Trường An truyền tin. Tính thời gian hẳn là đã đưa tin tức vào Trường An." Nói cách khác, vào thời khắc này, Lý Tư Diễm đã biết ta còn sống. Ta không kìm được run rẩy. Hắn sắp tới bắt ta về. Có lẽ lần này hắn sẽ không nhân từ chỉ giam giữ ta mà thôi. Ta lừa hắn, hắn hao tổn nhiều trả giá như vậy tới tìm ta. Một khi được như ý, làm sao lại chịu để yên? Ta không nghĩ ra được hắn sẽ làm những gì với ta. Lý Tư Diễm từng nói, hắn am hiểu nhất tra tấn người khác, chính tay ép điên vô số cựu thần đối nghịch với hắn. Ta cực kỳ sợ, sợ đến không dám nghĩ sâu hơn. Hắn là tên điên, tên điên hoàn toàn không thể nào đoán trước được hành vi. *** Lúc Trương Thiên đi còn cố ý mang theo tất cả đồ vật sắc bén trong phòng, lót chăn gấm thật dày lên tường. Nàng ta bắt gặp ánh mắt oán hận của ta, ngượng ngùng nói: "Quý phi nương nương được bệ hạ yêu thương, tuyệt đối không thể tổn thương bản thân." Nửa câu sau nàng ta chưa nói ra là: Cho dù muốn tổn thương mình cũng đừng ở địa phận của nàng ta. "Răng rắc" - Tiếng khóa cửa khẽ vang lên, nàng ta bình tĩnh rời đi. Ta giãy giụa đứng lên, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, là Trương Thiên sợ ta gây chuyện nên cho ta uống chén thuốc thần trí mê man. Công hiệu của chén thuốc này bá đạo, không khác gì Thập Hương Nhuyễn Cân Tán miêu tả trong thoại bản. Tay còn chưa chạm đến cửa sổ đã mất sức lực buông xuống. Ta dựa vào chân tường thở dốc, cố gắng mở mắt, nhìn tà dương bên ngoài dần dần xuống núi, màu đỏ như máu chiếu lên giấy dán cửa sổ. Thời gian Lý Tư Diễm đến Minh châu lại gần thêm một ngày. Giờ phút này hẳn là hắn vừa sợ vừa giận. Ta chầm chậm nhắm mắt lại, hồi tưởng lại dáng vẻ lúc hắn tức giận. Hắn còn có thể nổi giận với ta đã coi là chuyện tốt, sợ nhất là hắn nhìn ta với vẻ mặt không cảm xúc như đang nhìn một con mồi sắp chết. Không được! Không biết sức lực của ta từ đâu ra, lại có thể loạng choạng đứng lên, bước chân lảo đảo đi về phía cánh cửa duy nhất trong phòng. Ta dùng hết sức lực cầm giá đèn lên, chuẩn bị đập cánh cửa đáng chết này ra. Nhưng ta không ngờ được là ta còn chưa dùng sức, vậy mà cửa lại tự mở ra từ bên ngoài. Theo khe hở nhỏ của cánh cửa mở ra, ta nhìn thấy tình hình bên ngoài. Trời canh ba, ánh trăng lạnh lẽo, gió gào như khóc. Nơi ánh trăng soi xuống, mấy thủ vệ đang nằm ngổn ngang dưới đất, bên cạnh lăn lóc mấy bình rượu. Một bóng người cố sức kéo thân thể bọn họ, hình như muốn xếp gọn lại. "Trương lang quân, đừng để ý tới bọn họ, cứu nương tử chúng ta quan trọng hơn!" Giọng nói lo lắng của một cô bé vang lên. "Chờ một lát, chờ một lát, sắp xong rồi." Người kia đầu đầy mồ hôi. Ta chậm rãi buông giá đèn xuống, một giọt nước mắt mừng rỡ trào lên hốc mắt. Là Tiểu Chi và Trương Chí. Cuối cùng cũng có người tới cứu ta. *** Dường như đến bây giờ Trương Chí vẫn chưa hiểu rõ tình hình. Hắn đi thi ở Lạc Dương trở về, vừa mới xuống xe ngựa, tỷ tỷ đã vội vã nói cho hắn biết, sư phụ của hắn - Vương Nha Ngọc không phải là tỳ nữ bên cạnh Hoàng hậu. Thân phận thật sự chính là Quý phi lạc đường của Hoàng đế, ít ngày nữa sẽ trở về Trường An. Quý... Quý phi? Quý phi được dán chân dung khắp nơi đó? Trương Chí đơ người tại chỗ. "Có phải là nhầm rồi không?" Hắn còn chưa dứt lời, tỷ tỷ tức hồng hộc che miệng hắn: "Đệ đừng nói nữa, tuyệt đối không sai. Ta cảnh cáo đệ, tuyệt đối không thể tuột mất công này. Đệ ngoan ngoãn về Minh châu cho ta, ở đây không có chuyện của đệ!" Không chỉ là Trương Chí, Tham Vi và Khải Chi cũng chịu kinh hãi to lớn. Nhất là Khải Chi, vừa nghe thân phận của ta là sợ đến ngồi bệt xuống đất, không ngừng lẩm bẩm nói: "Vương nương tử là Quý phi nương nương? Trời ơi... làm sao có thể?" Trương Chí cũng không thể nào tiếp nhận sự thật này. Ở trong khái niệm của hắn, sư phụ chính là sư phụ, không có thân phận khác, nếu có thì chắc chắn là nhầm lẫn ở đâu đó rồi. Thực ra điều này không thể trách hắn, quả thật hình tượng của ta khác rất xa với phi tần truyền thống. Ta không nói, ai có thể nghĩ được một nữ nhân thích vẽ xuân đồ, nghèo đến nỗi ngay cả nhà cũng không thuê nổi chính là Quý phi được sủng ái nhất quốc triều chứ? Lúc xế chiều, Trương Chí mơ màng ra khỏi phủ, đúng lúc gặp phải một nha hoàn ở trước cửa, nha hoàn kia chính là Tiểu Chi. Tiểu Chi là người đầu tiên phát hiện ra ta mất tích. Hai đêm ta không về, nàng hết sức lo lắng. Đầu tiên là đến phủ Trương Thiên hỏi thăm, Trương Thiên nói qua loa lấy lệ với nàng là ta muốn ở lại phủ mấy ngày. Tiểu Chi không tin, lại đi báo quan. Trương Thiên thấy nàng cố chấp, sợ nàng làm hỏng việc, đành phải nói thật, còn ngầm cảnh cáo nàng không được phép lộ ra. Không được phép lộ ra? Tiểu Chi không thèm tin thứ quái quỷ này. Một năm trước nàng bị bán đi, gần như ngày ngày sống cuộc sống bị người ta giam lỏng, khó khăn lắm mới chạy thoát. Nàng sợ ta cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy, bắt đầu nóng lòng như lửa đốt. Lúc đang ở bên ngoài nghĩ cách thì bỗng nhìn thấy Trương Chí. "Muội thuyết phục Trương lang quân." Tiểu Chi nhanh nhẹn ôm ta lên lưng Trương Chí: "Muội nói một ngày làm thầy cả đời làm thầy. Nếu trơ mắt nhìn ân sư thân hãm ngục tù mà không cứu giúp thì không thể tự gọi là quân tử." Trương Chí gật đầu tán thành. Ta được đồ đệ ngoan của ta cõng trên lưng, mặc dù cảm động hết sức nhưng trong lòng vẫn không nhịn được cảm khái: Trương Thiên đúng là đen đủi, vắt óc suy tính không ngờ vẫn thua trong tay đệ đệ heo đào hố tỷ tỷ... "Không đúng, vậy muội làm sao xử lý được những thị vệ này?" Ta hỏi. Tiểu Chi vừa cầm cục đá kê dưới chân tường đất, vừa đáp: "Là muội, muội lén bỏ thêm chút thuốc vào trong rượu, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không tỉnh được." "Tiểu Chi thật giỏi!" Ta cảm động đến nước mắt rưng rưng. Vận số gặp nam nhân của ta nát, nhưng nha hoàn đầy tớ gặp được đều vừa thông minh vừa tài cán. Có thể thấy được ông trời công bằng, đóng lại một cánh cửa thì nhất định sẽ mở mấy cửa sổ khác cho ngươi. Uổng công lúc ấy ta còn chê nàng kiệm lời. Bây giờ mới biết được ba lượng bạc mua Tiểu Chi chắc chắn là khoản tiền đáng giá nhất ta tiêu trong đời! *** Trương Chí và Tiểu Chi lợi dụng bóng đêm đưa ta lên một chiếc xe lừa, khua chiêng gõ trống chạy về phương nam. "Đi về phía nam có một bến đò, hàng ngày thuyền xuất phát vào sáng sớm. Trương nương tử sợ rò rỉ phong thanh dẫn tới người làm loạn cho nên chưa từng để lộ tung tích của cô ra." Tiểu Chi bám chắc thành xe: "Chúng ta lên thuyền rồi đi tiếp về phía nam, đến lúc đó rồi tìm chỗ ở." Ta "ừ" một tiếng, nhìn bóng lưng Trương Chí, do dự nói: "Chỗ tỷ tỷ ngươi... nàng có thể bị trách phạt hay không?" Trương Chí gãi gãi đầu: "Ta cũng không biết... Nhưng tỷ ấy luôn thông minh, rồi sẽ tìm được cách ứng phó." May mà Trương Thiên không nghe thấy, nếu không còn không tức chết? Ta im lặng. Quả thật như lời Trương Chí nói, Trương Thiên muốn ứng phó cũng không khó. Đúng là không trông chừng ta là tội lớn, nhưng Lý Tư Diễm đang nổi nóng, không có tâm trạng đi làm khó một người vô danh tiểu tốt như nàng. Nếu như nàng đủ thông minh, đẩy nỗi oan lên người sơn tặc mã tặc gì đó là xong việc, không chừng còn không cần chịu phạt. Ta dạy Trương Chí: "Sau khi về nhận lỗi với tỷ của ngươi trước, rồi bảo nàng nói với Hoàng đế là một đám người áo đen mặc giáp cướp ta đi, thoạt nhìn là xuất thân quân đội, trên lưng áo thêu chữ... Như vậy Hoàng đế sẽ không nghi ngờ các ngươi." Trương Chí tốt bụng cứu ta, ta cũng không thể liên lụy hắn. Trương Chí gật đầu: "Được, ta sẽ nói với tỷ tỷ như vậy." Hắn nhìn về phía trước: "Sắp đến bến đò rồi, ta không thể hộ tống mọi người đi tiếp nữa. Sư phụ, người trúng thuốc gì? Bây giờ có đi lại được không?" Tiểu Chi nói: "Là thuốc tê đại phu gây tê cho bệnh nhân, không tổn hại sức khỏe, từ từ rồi sẽ khỏi." Trương Thiên sợ đánh thuốc chết ta nên không dùng liều lượng nặng. Tiểu Chi cho ta uống hai ngụm thuốc giải rượu, tứ chi của ta dần dần có sức lực. Ta nói với Trương Chí: "Đi lại thì không ngại, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, cần mau mau lên thuyền." Hắn dừng xe trên đường cách đó không xa, đội nắng sớm mờ nhạt. Tiểu Chi đỡ ta, đi từng bước đến bến đò cổ. Đất Yến Triệu cảnh sắc tiêu điều, trông thấy núi cao biển rộng. Chỉ có vùng đất như thế này mới có câu hay "gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh; tráng sĩ một đi, không trở về". Ta nhìn Trương Chí, hắn cười ngại ngùng với ta, làm một cái vái chào thật sâu. Tất cả mọi người coi ta là Quý phi không hiểu chuyện, chỉ có hắn và Tiểu Chi còn coi ta là một người bình thường có mừng giận yêu ghét. Bọn họ cứu ta, mạo hiểm lớn biết bao, ta lại không thể báo đáp, chỉ biết không thể phó mặc ý tốt của bọn họ trôi theo dòng nước. Ta kìm nước mắt, nắm chặt tay Tiểu Chi. "Chúng ta đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]