Ban đầu Giang Phán còn có chút thận trọng, lúc trả lời câu hỏi của Thái Ngọc ngồi thẳng cả lưng, nửa ngày mới dám chớp mắt một chút, cho đến khi Thái Ngọc thao thao bất tuyệt kể cô nghe Chu Đình Quân khi còn nhỏ đáng yêu đến cỡ nào mới khiến cô hoàn toàn thả lỏng.
Hai người càng trò chuyện càng hợp ý nhau, không biết bắt đầu từ khi nào, đề tài đã chuyển từ trên người Chu Đình Quân sang chuyện làm vườn trồng hoa.
Trước đó Giang Phán đã từng trồng rất nhiều hoa, tuy rằng cuối cùng kết quả đều chết nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện cô tự tin rằng mình có thể chăm cây rất tốt.
Thái Ngọc có kinh nghiệm phong phú, sau khi biết Giang Phán cũng thích hoa cỏ như mình lại bắt đầu phổ cập thường thức nuôi trồng các loại thực vật thông thường cho cô, lúc bà đang nói về hoa quân tử lan thì chuông điện thoại vang lên.
Thái Ngọc lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình hiển thị —— Con trai bảo bối.
Ngừng lại vài giây, bà bình tĩnh dập máy.
Giang Phán chớp mắt, không chút để ý hỏi: "Dì ơi, dì không bắt máy sao?"
Thái Ngọc cất điện thoại vào túi, nhìn Giang Phán cười dịu dàng: "Người ta hối thúc dì trả người."
Giang Phán a một tiếng, vẻ mặt mờ mịt: "Trả gì ạ?"
Thái Ngọc không đáp lại mà giơ đồng hồ lên nhìn thời gian, trên mặt có chút tiếc nuối: "Phán Phán, hôm nay dì còn có chuyện phải làm, hôm nay tới đây thôi."
Giang Phán gật đầu rồi cùng Thái Ngọc ra khỏi phòng.
Cô chào tạm biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-tuoi-dep-trong-long-anh/1111162/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.