Kết cục của bộ phim rất ư cẩu huyết, thuở ban đầu gắn bó keo sơn đến mấy cuối cùng cũng chia xa, có người tìm được bạn đời mới rồi kết hôn, có người vẫn đang chờ đợi nửa kia của mình trên đường đời.
Âm nhạc xúc động vang lên, khoảng thời gian tốt đẹp từng có khi còn ở bên nhau chậm rãi chiếu trên màn hình, tiếng khóc nức nở vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Giang Phán chạm nhẹ khóe môi bị cắn hơi đau, mắt hạnh không gợn sóng nhìn màn hình chằm chằm, vài giây sau cô bỗng nhiên cong môi cười: "Thật tốt quá."
Chu Đình Quân hơi dừng lại xoay qua nhìn cô, vươn tay ra ôm chặt cô vào lòng, động tác của anh rất cẩn thận, như là thành kính trân quý.
Sườn mặt cô sạch sẽ trắng nõn, lông mi vừa dài vừa cong, dáng vẻ nghiêm túc đơn thuần, sóng nước nơi đáy mắt cùng ánh đèn giao nhau tạo nên bộ dáng động lòng người.
Anh biết câu nói thật tốt quá kia chỉ cô và anh, chỉ ba chữ nhẹ nhàng như vậy lại khiến cho trái tim của anh đau xót vô cùng, mềm mại lại khó chịu.
Giang Phán cảm nhận được sự ấm áp thuộc về riêng anh đang liên tục truyền qua cô, nghiêng đầu nhìn qua, nghiêm túc nói: "Chu Đình Quân, ngày mai em còn phải quay phim, hôm nay anh rắp tâm phải cắn nát môi em đấy hử?"
Nói xong, cô mang vẻ mặt thâm thù đại hận vô cùng đau đớn lắc đầu: "Nếu hành vi này của anh được ghi lại thì chính là hồng nhan họa thủy trong sử sách."
Giang Phán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-tuoi-dep-trong-long-anh/1111161/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.